Thấy có người ngăn cản đường đi của mình, Diệp Phong nhíu mày :"Có chuyện gì sao?"
Nam tử vội vàng trình lên lá thư :"Có hai vị cô nương nhờ một tiểu nhị mang lá thư này gửi đến vương gia mà hiện tại ngài ấy đang ở trong hoàng cung vì vậy làm phiền Diệp Phong đại nhân..."
Chưa kịp nói hết câu thì lá thư trong tay hắn đã không còn trong tay hắn nữa, bóng người trước mặt cũng đã không có.
Thấy nhiệm vụ trong tay không còn,nam tử đành tiếp tục ra canh cổng cùng đồng bạn.
Lúc này, trên đại điện, bên cạnh ngai vàng hoa lệ, một nam tử mặc huyền y ngồi đối diện với toàn thể triều thần cùng văn võ bá quan.
Nam tử một bộ trường y ngọc lập, ba ngàn tóc đen được dùng kim quan thúc khởi lười biếng trên chiếc ghế dựa.
Hắn tuấn mĩ đến lạ thường nhưng không một kẻ nào phía dưới dám ngẩng đầu trông thấy tuấn nhan.
Bọn họ chỉ có thể quỳ gối thủ phục dưới chân nam tử bởi khí thế của hắn.
Khí thế của hắn vô cùng sắc bén mang theo uy áp mà chỉ thượng vị giả (kể ở vị thể cao) mới có khiến bọn hắn vô pháp phản kháng cũng không dám phản kháng.Đám người quỳ phía dưới có thể cảm thấy áp lực từ nam tử ngồi phía trên truyền đến, mồ hôi sau lưng không nhịn được chảy ròng ròng.
"Các người còn chuyện gì nữa sao?" Nam tử đạm nhiên ngữ khí hỏi.
Chúng đại thần sau lưng mồ hôi lạnh lẽo đánh một cái rùng mình đồng loạt hô :"Bẩm Nhiếp Chính Vương hết rồi ạ!"
"Nếu đã vậy, bãi triều đi." Phượng Kinh Hồng đứng dậy bước xuống đi ra ngoài điện giữa đám quần thần.
Tiếng thái giám hô lớn :"Bãi triều!!!"
Sau khi tiếng bước chân của Phượng Kinh Hồng không còn nghe thấy nữa, đám văn võ bá quan lúc này mới lục đục lôi kéo nhanh đứng dậy.
"Nếu ngày nào cũng lên triều thế này chắc lão phu giảm thọ mất." Một người lão giả râu tóc hầu như bạc trắng mặc trang phục quan văn nói.
Một quan võ khác nói xen vào :"Cũng may bổn tướng quân phải canh giữ biên cương nên rất ít khi cần về kinh vào triều."
"Lão phu sắp đến tuổi được về hưu rồi." Một vị quan khác may mắn vì mình đã lớn tuổi nói.
Cuộc nói chuyện của các vị đại thần trong đại điện ngày càng sôi nổi.
Mấy ai có thể ngờ được rằng, quan văn và quan võ vốn là hai thế lực đối địch, luôn xem nhau không vừa mắt ở Linh Phượng Quốc lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau như vậy.
Và nguyên nhân dẫn đến chuyện này không ai khác hơn là vị Nhiếp Chính Vương tuổi trẻ Phượng Kinh Hồng.
.