Phượng Họa Phong Vân


Hàn Băng Vô Tình bất giác lâm vào trong hồi ức.


Nàng đã đến nơi này được năm năm, coi việc báo thù giúp tiểu công chúa Vô Ưu Phượng Linh Nguyệt là mục tiêu của mình.


Trong năm năm, nàng bồi dưỡng một đôi huynh muội họ Vân, thành lập Điệp Sát nhưng nàng vẫn cảm thấy mình chưa thể hoàn toàn hòa nhập được với thế giới này.


Trong tiềm thức, nàng tựa hồ cảm thấy mình với thế giới trước vẫn còn nào đó ràng buộc chưa hoàn toàn chặt đứt.


Nàng từng cho rằng ràng buộc đó là do nàng chưa buông bỏ được thế giới kia.
Nhưng bây giờ, lại một lần nữa, nàng nghĩ đến Liệt Hoả Vô Tâm, nàng đã hoàn toàn thông suốt.
Nàng chưa từng vô lý do nhớ đến một người biết sẽ không còn khả năng gặp lại hai lần.
Vì thế, thứ ràng buộc nàng hẳn là có liên quan Liệt Hoả Vô Tâm nàng ta.



Nàng cũng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy nhưng trong lòng mặc danh khẳng định là như vậy.
Và giác quan thứ sáu của một nàng luôn rất chuẩn chỉ là không biết nữ nhân kia ràng buộc nàng bằng cách nào thôi.


"Uy!" Một tiếng nam tử không vui vang lên làm Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng hồi thần lại.


"Không ngờ cùng bổn công tử nói chuyện mà tiểu mỹ nhân cũng có thể thất thần được.
Chẳng lẽ, ngươi bị vẻ đẹp của bản công tử mê hoặc tới rồi." Quân Trường Phong vuốt cằm nói.


Hàn Băng Vô Tình bị hắn đánh gãy cũng không tức giận bởi nàng đang nói chuyện bỗng thất thần là không đúng.
Chính là hồng y nam tử trước mặt như vậy tự luyến thật là làm người không vừa mắt.
Vì thế, Hàn Băng Vô Tình chỉ lạnh lùng đáp lại hắn bốn chữ :"Tự mình đa tình."


Quân Trường Phong nghe vậy cũng không ngoài ý muốn phê phẩy cây quạt :"Hảo hảo, cứ cho là bổn công tử tự mình đa tình.
Vậy ngươi muốn bản công tử dùng thứ gì để đổi nó."

"Ngọc bội trên người ngươi." Hàn Băng Vô Tình chỉ vào một chỗ hoả hồng sắc bên đai lưng hắn.
Đó là một miếng ngọc khá nhỏ nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được.
Miếng ngọc có vài phần thô ráp hẳn là chưa được mài giũa, gia công.
Thoạt nhìn, một chút cũng không hợp với hồng y nam tử.


"Ngươi muốn nó?" Quân Trường Phong tháo miếng ngọc ra, ánh mắt có vài phần phức tạp nhìn miếng ngọc đang cầm trên tay.


Nhận thấy được hắn ánh mắt, Hàn Băng Vô Tình hơi gật đầu :"Nếu ngươi không muốn dùng thứ này đổi cũng có thể dùng thứ khác."

Nghe được nàng lời này, Quân Trường Phong có chút sửng sốt tựa hồ không nghĩ tới nàng cũng không nhất thiết phải này miếng ngọc.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận