Phượng Họa Phong Vân


Nàng tự nhận mình không phải người lương thiện gì nhưng cũng không có nghĩa nàng thích thương cập kẻ vô tội.
Hơn nữa, thân thế của khối thân thể nàng đang sử dụng còn là tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt quốc gia này.
Năm năm qua, nàng cho dù không muốn dụng tâm quan tâm đến quốc gia này cũng không đồng nghĩa nàng cho phép quốc gia này huỷ hoại trong và sau lúc nàng báo thù.


Vì vậy, đối với việc lên và thực hiện kế hoạch báo thù nàng sẽ cẩn thận và dụng tâm như lúc nàng lên kế hoạch và thực hiện ám sát bất kỳ kẻ nào vậy.


Theo suy nghĩ của nàng thì đó thái độ như vậy gọi là trân trọng tiền thưởng mà kiếm được và tỏ vẻ đồng tình với nạn nhân bị bản thân nhắm đến.


Còn đối với phụ tử Phượng Phi Thiên, nàng coi bọn họ là kẻ thù và cảm thấy Phượng Kinh Hồng là đối thủ đáng gờm.



Ngược lại, Vân Khinh nhìn đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng chỉ vì một câu nói của hắn mà giống như chìm sợ cành cong giống nhau, nàng khóe miệng không khỏi co rút vài cái.
Nàng thật sự rất muốn lên tiếng châm chọc bọn họ nhưng tâm có dư mà tiếng ra a.


Bên ngoài, Phượng Kinh Hồng đã ngồi trên Hắc Diễm cao quý mà ưu nhã nhìn xuống hai thiếu nữ đi ra từ trong tử lâu.


Hắn hướng Hàn Băng Vô Tình vươn một bàn tay với những ngón tay thon dài xinh đẹp :"Hàn Băng tiểu thư dù sao cũng là vương phi tương lai của bổn vương có thể cùng bổn vương ngồi trên Lân Diệm.
Còn về phần Vân Khinh cô nương, bổn vương liền kêu thuộc hạ nhường ra một con liền hảo."

"Ân." Hàn Băng Vô Tình buông ra Vân Khinh, đưa vào lòng bàn tay nam tử một bàn tay của mình.


Bàn tay nàng nhỏ nhắn, trắng nõn xinh xắn đặt vào tay hắn cho một cảm giác thực hảo.

Tay nàng thật nhỏ cũng thật mềm mại.
Hắn chỉ một bàn tay liền có thể bao hết bàn tay nàng ý tưởng.


Phượng Kinh Hồng dùng một chút sức lôi kéo, Hàn Băng Vô Tình cũng theo đó mà nhảy lên mình Hắc Diễm, vững chắc ngồi sau lưng hắn.


Bị một nhân loại xa lạ ngồi trên lưng, Hắc Diễm có vài phần phẫn nộ muốn hất người trên lưng xuống.


Cảm thấy dưới thân Hắc Diễm có sự phản kháng khi thiếu nữ ngồi lên, Phượng Kinh Hồng trầm giọng :"Lân Diệm đừng nháo."

Nghe lời này của hắn, Hắc Diễm dưới thân được Phượng Kinh Hồng kêu Lân Diệm dần an ổn xuống dưới.
Tuy nhiên, hai chân trước liên tục đẫm trên đất đã bán đứng sự không kiên nhẫn của nó cùng một tia chống cự yếu ớt.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận