Phượng Họa Phong Vân


Thân ảnh hắc y nữ nhân đi xa, Phượng Kinh Hồng đưa tay muốn đỡ đang bị thương thiếu nữ.


Hàn Băng Vô Tình tránh người không để hắn chạm vào.


Vân Khinh lúc này mới chạy tới.
Thấy khóe miệng Hàn Băng Vô Tình vương vết máu, sắc mặt không được tốt, nàng hung hăng trừng mắt Phượng Kinh Hồng một cái.
Sau đó từ ống tay áo lấy ra khăn tay của mình cẩn thận giúp thiếu nữ chà lau vết máu.
Miệng nàng trách cứ :"Tiểu thư thực lực không..."

Không đợi nàng nói hết câu, Hàn Băng Vô Tình đã lên tiếng đánh gãy :"Vân Khinh, ta muốn nghỉ ngơi."

"Hảo, tiểu thư." Vân Khinh biết nàng không muốn tiếp tục chuyện này nữa liền quay sang Phượng Kinh Hồng :"Không biết Nhiếp Chính Vương phủ ngài có phòng trống để tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi sao?"


Lời nói của nàng không một chút khách khí, có vài phần vô lễ nhưng Phượng Kinh Hồng lại không hề tức giận.
Hắn đạm nhiên nói :"Biết Vân Khinh cô nương cùng vương phi tương lai của bổn vương sẽ tới há lại không chuẩn bị phòng đạo lý."

"Làm phiền Nhiếp Chính Vương rồi." Vân Khinh đỡ Hàn Băng Vô Tình tiến vào đại môn Nhiếp Chính Vương phủ không quan tâm đến chủ nhân của nơi này.


Hai thiếu nữ bước vào đại môn liền dừng lại, Vân Khinh quay đầu hỏi :"Không biết Nhiếp Chính Vương có thể cho một người dẫn đường sao?"

"Diệp Phong dẫn đường cho Vân Khinh cô nương." Theo tiếng của Phượng Kinh Hồng, một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Vân Khinh dẫn hai người đến nơi nghỉ chân.


Sau khi hai người rời khỏi, Phượng Kinh Hồng nhìn về một hướng nào đó trầm giọng :"Mị Sương, nếu đã tới thì cũng không cần phải trốn tránh nữa."


Lời hắn vừa dứt, một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên, một nữ tử cầm một chiếc ô màu tím đi từ trong không khí hiện ra thân hình.
Nửa lộ nửa kín thân hình kết hợp với xa y màu tím nhạt làm nữ tử mang đến ấn tượng đầu tiên cho người nhìn như gặp được một đóa anh túc tươi đẹp lại mang theo độc dược chí mạng.
Dụ hoặc lại tràn đầy những nguy cơ tiềm ẩn.


"Xem ra vừa rồi Mị Yên đã đến.
Thật đáng tiếc a! Muội ấy vậy mà chưa đắc thủ." Nữ tử ánh mắt doanh doanh ý cười nhìn Phượng Kinh Hồng.


"Nếu nàng ta thành công thì ngươi cũng không xuất hiện ở nơi này không phải sao?" Phượng Kinh Hồng trầm giọng.


"Xem ra ngài thật sự rất để ý nhân loại này." Mị Sương trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần giống Mị Yên hiện ra buồn rầu thần sắc.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta hiện lên vài phần lương bạc ý cười :"Chính vì thế mới càng phải chết."


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận