Phượng Họa Phong Vân


"Hình như hôm nay Lưu dì mang đến nhiều món hơn mọi khi thì phải?" Vân Khinh đến món ăn trên bàn hỏi Lưu dì.

"Nghe nói hôm nay tiểu thư tỉnh nên mang nhiều hơn mọi.

Cũng không biết tiểu thư thích ăn những gì nên mang nhiều thức ăn chút.

Hơn nữa, bên trên căn dặn xuống vị tiểu thư ở đây làm Nhiếp Chính Vương tương lai vương phi nên chuẩn bị đầy đủ chút." Lưu dì vừa nhìn thiếu nữ đang chậm rãi bước vào vừa nói.

Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh ngồi vào bàn.

Lưu Đại Hân kinh ngạc nhíu mày nhưng nhìn hai người như vậy tự nhiên tựa hồ đối với hành động này đã vô cùng quen thuộc bèn đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

Hàn Băng Vô Tình chú ý đến hành động này của nàng:"Lưu dì có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng."
Giọng nói của thiếu nữ thanh thanh lãnh lãnh vô cùng dễ nghe làm cho Lưu Đại Hân sửng sốt.

Từ khi bước vào đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy thiếu nữ mở miệng nói chuyện.

"Đúng vậy, Lưu dì có việc gì cứ nói ra, không cần câu nệ như vậy." Thấy Lưu Đại Hân không nói chuyện, Vân Khinh lên tiếng thúc giục.

Lưu Đại Hân chần chờ rồi nói ra suy nghĩ của mình:"Tiểu thư cùng Vân Khinh cô nương đừng trách bà già này lắm lời.


Ta chỉ là cảm thấy hai người cùng nhau ngồi ăn như vậy không hợp quy củ."
"A, thì ra là chuyện này.

Chỗ tiểu thư nhà ta không có nhiều quy củ như vậy.

Đúng rồi! Ta nhớ lúc này Lưu dì vẫn chưa dùng bữa.

Nếu Lưu dì không ngại có thể cùng tiểu thư và ta dùng bữa." Vân Khinh cười giải thích, đoạn nàng đừng lên lôi kéo Lưu Đại Hân vào ghế ngồi.

"Cái này không ổn đâu." Lưu Đại Hân từ chối, cố gắng tránh thoát khỏi tay Vân Khinh.

Thấy hai người cứ lôi lôi kéo kéo mãi, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng:"Không sao! Nếu Vân Khinh đã nói vậy thì Lưu dì cùng ngồi xuống dùng bữa đi."
"Cái này..." Lưu dì còn muốn lên tiếng từ chối nhưng chưa nói được hết câu thì đã bị Vân Khinh đánh gãy:"Hảo.

Nếu tiểu thư đã lên tiếng rồi thì Lưu dì ngồi xuống đi.

Lưu dì còn từ chối nữa là không nể mặt tiểu thư nhà ta rồi."
Nói đến lúc này, Lưu Đại Hân cũng không thể nào từ chối được nữa.

Nàng đành nghe lời hai thiếu nữ ngồi xuống.


Có điều, khi ba người đã chuẩn bị dùng bữa thì trường hợp lâm vào xấu hổ cục diện.

Bên trong hộp gỗ Lưu Đại Hân mang đến chỉ có hai cặp bát đũa.

"Vẫn là tiểu thư cùng Vân Khinh cô nương cùng nhau dùng bữa đi.

Bà già này lát trở về dùng sau cũng được." Lưu Đại Hân lên tiếng đứng dậy.

.

truyen bac chien
"Không sao! Lưu dì cứ ngồi xuống đi." Hàn Băng Vô Tình lên tiếng rồi trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một đôi bát đũa khác.

Chỉ nhìn bên ngoài thôi, Lưu Đại Hân cũng biết đó là đồ thượng đẳng.

Nàng há hốc mồm nhìn nhiều bát đũa trên tay thiếu nữ một phen rồi nhìn lại bát đũa mà bản thân mang đến, trong lòng có thật lớn chênh lệch cảm.

Nàng tự nhận rằng bát đũa trong vương phủ mà nàng mang đến nơi này tuy không phải tốt nhất nhưng cũng vô cùng sang quý.

Nhưng khi nhìn thấy bát đũa trên tay thiếu nữ thì quả là khác nhau như trời với đất.

Nàng chưa từng nhìn thấy một đôi đũa, một cái bát lại có thể trạm trổ hoa văn tinh xảo như thế.

Nàng cũng chưa từng nghĩ tới có người sẽ dùng ngọc lưu ly làm bát, bạch ngọc làm đũa thế này.

Như vậy hay không quá xa xỉ, quá lãng phí điểm?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận