Phượng Họa Phong Vân


Một canh giờ sau, xa giá từ từ hạ xuống dùng lại ở trong một sơn trang.

Quân Trường Phong dẫn đầu ra ngoài., theo sau là Hàn Băng Vô Tình.

Bước từ chiếc xe xa giá hoa lệ ra ngoài, Hàn Băng Vô Tình cảm thấy thoải mái không ít.

Cảm nhận được xung quanh lưu động dày đặc linh khí, nàng có vài phần kinh ngạc.

Như vậy dày đặc linh khí, trừ khi ở đây cất giấu thiên tài địa bảo hoặc bố trí thật lớn trận pháp mới có thể tạo ra.

Nơi nàng đang đứng là một cái sân lớn, xung quanh vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng nghe tiếng nước chảy róc rách thanh âm.

"Thế nào, thích nơi này sao? Nếu ngươi đổi ý đi theo bổn công tử, ta liền để ngươi trụ lại nơi này, thế nào?"
Quân Trường Phong cầm chiết phiến vỗ vai thiếu nữ, chưa từ bỏ ý định nói.

"Ngươi không lo lắng cho bằng hữu nữa sao?"
"Bằng hữu?"
Quân Trường Phong nhíu mày, cầm chiết phiến gõ chính mình cái trán suy tư.


Tựa hồ nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra vẻ hốt hoảng, lôi kéo thiếu nữ hướng một căn phòng chạy đến.

"Ai da, quên mất, ngươi mau theo ta, hắn sắp không cầm cự được nữa rồi."
Hàn Băng Vô Tình nghe được câu này của hắn, trên trán cũng nhịn được chảy xuống ba đạo hắc tuyến.

Xem ra vị bằng hữu của hắn cũng thật xui xẻo, cư nhiên bị quên không còn một mảnh.

Nương theo lực độ lôi kéo của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng điều chỉnh tộc độ để có thể bắt kịp sải bước nam tử hồng y trước mặt.

Dù sao thì chân ngắn đâu thể so với chân dài, chỉ có thể dùng số lượng bước chân góp thêm vào.

Quân Trường Phong lôi kéo Hàn Băng Vô Tình bước vào một căn phòng thanh nhã lại không mất vẻ sang trọng vốn có của nó.

Trong phòng, khói hương lượn lờ nhưng lại không che gì được trong không khí như có như không thực đạm vị thuốc.

"Hảo, ngươi mau đến xem hắn."
Quân Trường Phong chỉ vào người trên giường một bộ hếch cằm sai khiến bộ dáng.


Mặc dù vậy, nhưng cũng không hề che giấu được sự lo lắng trong đôi mắt liễm diễm đào hoa kia với người trên giường.

Nếu là lúc không nhìn thấy hắn nhất thời quên mất hắn bằng hữu mà nói, Hàn Băng Vô Tình cũng chắc sẽ tin hắn thật sự lo lắng cho người đang nằm trên giường.

Vốn cho rằng, người hắn lo lắng chắc chắn là một mỹ nhân nhưng không nghĩ tới người trên giúp xác thực mỹ nhưng lại là một mĩ nam tử.

Chỉ riêng nhìn mặt mày thôi cũng cho người ta cảm giác vô cùng ôn hòa, cặp môi không biết có phải là do trời sinh hay không mà mang theo một phần đạm nhiên tươi cười.

Hàn Băng Vô Tình nhìn nam nhân trên giường cảm thấy vô cùng có hảo cảm lại có vài phần quen thuộc.

Nhưng mà tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?
Rốt cuộc nàng đã gặp ở đâu?
Như để chứng minh phần quen thuộc này, nam tử hơi mở ra con ngươi, ôn hòa thanh âm nói ra một câu làm nàng lẫn Quân Trường Phong đều không hiểu.

"Không nghĩ tới lần này tỉnh lại có thể gặp được ngươi, một lần nữa nhìn thấy ngươi thật tốt."
"Chúng ta quen biết nhau sao?"
Hàn Băng Vô Tình giọng nói ngạc nhiên hỏi nam tử trên giường nhưng đáp lại nàng là sự nặng nề khép lại hai mắt của hắn.

"Hắn tỉnh sao?"
Quân Trường Phong lại gần hỏi, hắn nhìn nam tử trên giường cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Rõ ràng vừa rồi hắn còn loáng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc kia nhưng mà rõ ràng người chưa tỉnh thì tiếng nói từ đâu đến, chẳng lẽ hắn ảo giác?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận