Phượng Họa Phong Vân


"Ân.

Vừa tỉnh lại ngất đi rồi."
Hàn Băng Vô Tình gật đầu trả lời hắn.

Quân Trường Phong nhíu mày, phất ống tay áo tùy tiện kiếm một chiếc ghế ngồi xuống.

"Tiểu mỹ nhân xem thử hắn còn cứu được không để bổn công tử còn kiếm một chỗ phong thủy bảo địa đem hắn chôn."
Hàn Băng Vô Tình vốn không biểu tình trên mặt lúc này khéo miệng có vài phần run rẩy.

"Không biết vì sao công tử cho rằng vị bằng hữu mình này không cứu được?"
"Thân thể đã bắt đầu lạnh dần hẳn là cũng sắp chết rồi."
Mỗ nam nhân không chút để ý nói.

Vốn cho rằng, Quân Trường Phong rất quan tâm đến người nam nhân này nhưng xem ra cũng không hẳn như vậy.

Hàn Băng Vô Tình sờ mạch đập của nam tử trên giường, một cảm giác lành lạnh quen thuộc truyền đến tay nàng.


Khóe miệng nàng giật giật, thân thể nam tử như vậy lạnh còn không phải do hắn sử dụng chiếc bình nàng đưa cho hay sao.

Nếu Quân Trường Phong muốn đem hắn đi chôn hẳn là sau khi hắn vừa dùng xong đã đem đi chôn rồi, hà tất phải chờ đến lúc này mới nói ra.

Nam nhân a, đôi khi cũng giống như nữ nhân, thích khẩu thị tâm phi, miệng thì nói muốn đem hắn đi chôn nhưng thực ra vẫn rất quan tâm người trên giường đâu.

Này xem, không biết vị hồng y nam tử đang liếc nhìn về phía này là vị nào?
"Tiểu mỹ nhân, hắn còn cứu được không a?"
Dựa theo độ lạnh trên người nam tử, Hàn Băng Vô Tình đoán được người này mới dùng chiếc bình nàng đưa vào hôm qua nhưng nàng vẫn lên tiếng hỏi lại cho chắc.

"Ngươi hôm qua mới đối hắn sử dụng cái kia bình ta đưa?"
"Đúng nha! Hôm qua thấy tình hình của hắn không đúng nên cho hắn dùng.

Chuyện này tiểu mỹ nhân sao ngươi biết?"
Cũng không đợi nàng đáp, hắn đã lên tiếng tự trả lời.

"Đồ là ngươi đưa, ngươi biết dùng lúc nào cũng phải."
Hàn Băng Vô Tình thu hồi bàn tay bắt mạch cho nam tử, lời nói ra vô cùng ngưng trọng.


"Cũng may hôm qua, ngươi cho hắn dùng sớm, nếu không hôm nay ta đến cũng không giúp gì được."
Quân Trường Phong sắc mặt kinh ngạc, lời nói có vài phần không thể tin tưởng.

"Sao có thể như vậy nghiêm trọng."
"Thân thể suy kiệt, bên ngoài chưa già nhưng bên trong các khí quan đã lão hóa.

Tóm lại một câu đó chính là gần đất xa trời."
Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt nói ra một phần tình hình trạng thái tình huống thân thể của nam tử sau đó trát tâm hỏi lại một câu.

"Ngươi nói thân thể như vậy có hay không nghiêm trọng?"
"Hắn có thể sống được đến bây giờ cũng có thể xem như được là một kì tích.

Hơn nữa, tình trạng thân thể của hắn cũng không phải do rượu của ta tạo thành."
Hàn Băng Vô Tình đứng dậy, lạnh lùng đi về phía Quân Trường Phong.

Nàng không phải thánh nhân, sẽ đối với kẻ lừa gạt mình thân thiện quá, nhưng mà nàng đối với hồng y nam tử trước mặt cũng không hề thực sự sinh khí.

Nàng cũng không phải người dễ tức giận hơn nữa đối với hai người này mạc danh có một loại hảo cảm, nhưng không hiểu vì sao đối với nam tử gọi Ôn Cẩn Ngọc nhiều hơn một chút.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn, chính là trên người hắn, nàng có một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Hơn nữa, câu nói đầu tiên khi nàng gặp hắn không biết là cố ý hay vô tình, nàng lại nghe thấy rất rõ ràng.

Hắn nói lúc này tỉnh lại có thể gặp được nàng một lần nữa thật tốt, ngữ khí vui sướng lại tràn ngập hoài niệm làm cho nàng khác sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận