Phượng Họa Phong Vân


"Cho dù phải đại giới này phải dùng cả sinh mệnh để trả, ngươi cũng muốn cứu hắn?"
Hàn Băng Vô Tình nói ra kết quả xấu nhất khi Quân Trường Phong muốn cứu Ôn Cẩn Ngọc.

"Tiểu mỹ nhân nhi, ta cảm thấy ngươi khá ít lời nhưng sao hôm nay nói nhiều vậy? Mặc kệ đại giới là cái gì, ngươi chỉ cần cứu hắn là được, mọi thứ ta đều có thể trả giá."
Quân Trường Phong ngông cuồng nói.

"Vậy bây giờ ngươi có thể cứu hắn sao?"
Hắn không biết bản thân hôm nay đã hỏi nàng bao nhiêu lần lời này nhưng mà không hỏi thì lại sốt ruột.

Hắn không phải chưa từng đưa Ôn Cẩn Ngọc đi tìm luyện đan sư nổi danh nhưng tất cả đều lắc đầu không biện pháp.

Ôn Cẩn Ngọc cũng từng khuyên quá nhưng hắn vẫn âm thầm tìm kiếm biện pháp.

Ngay khi hắn sắp bỏ cuộc thời điểm, hắn nhìn thấy nàng, ban đầu chỉ là xuất phát từ tò mò mà đi theo chứng kiến một trò hay ở Nhiếp Chính Vương phủ Linh Phượng quốc.

Khi thiếu nữ cho hắn rượu, hắn từng không cho là đúng.

Hắn người này loại nào rượu mà chưa từng uống qua nhưng không nghĩ tới rượu nàng cho đúng là hắn chưa từng uống, hơn nữa cũng là loại rượu ngon nhất hắn từng uống từ trước tới giờ.


Đương Ôn Cẩn Ngọc tình trạng cơ thể ngày càng ngày không ổn, lúc suy nghĩ biện pháp kéo sự sống nam tử như ngọc kia, hắn trong đầu bất tri bất giác hiện lên khuôn mặt của thiếu nữ cho hắn rượu.

Suy nghĩ này thật hoang đường nhưng hắn vẫn quyết định mang nàng đến thử.

Không nghĩ tới, hắn lần này lại thật sự tìm thấy người có thể cứu được Ôn Cẩn Ngọc.

Trái lại với sự sốt ruột của hắn, thiếu nữ vân đạm phong khinh trả lời.

"Vị bằng hữu của ngươi tạm thời chưa chết được nên trước tiên chúng ta liền thương lượng cái giá mà ngươi phải trả khi muốn ta cứu hắn đi."
Hàn Băng Vô Tình tìm một chỗ ngồi xuống lấy ra một đĩa bánh hoa quế chậm rãi ăn.

Quân Trường Phong nhìn thấy hành động của nàng, khóe miệng vừa kéo cũng đến ngồi xuống.

"Mỹ nhân nhi muốn từ chỗ ta thứ gì lấy đi thứ gì?"
Nam tử nháy mắt một bộ phong lưu đa tình nhìn Hàn Băng Vô Tình nào thấy nửa điểm lo lắng vừa rồi.

"Ta muốn đồ vật tương đương với vị trí của vị bằng hữu đó trong lòng Quân công tử."

Hàn Băng Vô Tình nhìn về hướng Ôn Cẩn Ngọc thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Quân Trường Phong nghe được lời này, suy tư một phen sau đó dường như hạ quyết tâm rất lớn nói.

"Hảo.

Chờ ngươi cứu được hắn, bổn công tử liền hai tay dâng lên."
Hàn Băng Vô Tình thoáng kinh ngạc.

Nàng không biết trên người Quân Trường Phong có bảo vật gì, lời nói vừa rồi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.

Vốn cho rằng hắn sẽ do dự thật lâu, không nghĩ tới hắn hạ quyết định nhanh như vậy.

Xem ra, công tử gọi Ôn Cẩn Ngọc này là một vị bằng hữu rất quan trọng với hắn.

"Nếu Quân công tử đã sảng khoái như vậy, ta cũng không làm mất thời gian nữa."
Vừa nói, nàng vừa lấy ra giấy bút viết một loạt thứ cần sử dụng đưa cho Quân Trường Phong.

Thông báo: Tác giả ra mắt truyện mới:"Nhân sinh của ta" được viết cách đây đã được một khoảng thời gian.

Truyện này ra chap mới không được ổn định cho lắm nhưng mọi người ai có hứng thú, có thể đến đọc thử.

Mình biết bản thân một tay hai truyện, đang viết truyện này mà nhảy sang viết thêm truyện mới là không tốt nhưng mà đôi lúc cảm hứng bùng nổ ???????????? bất ngờ không kiềm chế được mong mọi người thông cảm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận