Phượng Họa Phong Vân


Bởi vì trước đó nghe tên kia nói Điệp Linh đã chết, tên ma tộc này cũng đối nàng không hề đề phòng, bàn tay sờ lên nàng khuôn mặt nhỏ, quay đầu hướng tên ma tộc cầm cung, giọng nói tiếc hận.

"Dù sao, khuôn mặt này cũng là một mỹ nhân nhi, đáng ra ngươi phải để huynh đệ chúng ta hưởng thụ nàng rồi hẵng đưa nàng lên đường mới phải."
Ba tên ma tộc cùng nhau ngửa đầu cười ha hả, chúng không phát hiện nữ tử được cho là đã khí tuyệt đã mở to đôi mắt nhìn chúng từ lúc nào không hay.

Bỗng nhiên, tên ma tộc cầm cung cảm nhận được Điệp Linh bất thường nhìn về phía nàng nhưng cũng không rõ có điều gì khác lạ.

Điệp Linh cảm nhận được chăm chú ánh mắt của hắn, trong lòng dự cảm bất ổn theo thời gian gia tăng ngày càng dày đặc.

Nàng quyết đoán vung lên tay phải, đâm mũi tên trong tay về phía tên ma tộc gần nhất cũng là tên ma tộc đã đưa tay sờ soạng nàng mặt.

Đáng tiếc, mũi tên chỉ cách cổ hắn một chút, hắn đã bị tên ma tộc cầm cung nhanh tay lẹ mắt kéo sang một bên tránh thoát.

"Nhân loại nữ nhân quả nhiên giảo hoạt."
Tên ma tộc còn lại hừ lạnh tiến lên đã nàng một chân, lực đạo có thể nói là không nhỏ.


Điệp Linh lưng hung hăng đập vào thân cây rơi xuống, miệng phun ra một mồm to máu tươi, thân hình vô ý thức cuộn tròn thành một đoàn.

"Tiện nhân! Ngươi cư nhiên muốn giết ta!"
Tên ma tộc tránh được một kiếp tức giận tiến lên túm lấy Điệp Linh đầu tóc phiến nàng hai cái tát.

"Nếu tiện nhân ngươi vẫn chưa chết vậy thì liền hầu hạ ba huynh đệ ta sung sướng, bọn ta sẽ cho ngươi ra đi nhẹ nhàng chút."
Nói rồi, hắn hung hăng xé rách Điệp Linh quần áo lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết da thịt.

Hai tên ma tộc còn lại thấy thế, trong mắt dâm tà chi sắc hiện ra cũng tiến lên khống chế nàng.

Điệp Linh ra sức chống cự nhưng gần như đã kiệt sức nàng nào có phải là ba tên ma tộc này đối thủ.

Đương lúc nàng đang muốn tự nuốt kịch độc cất giấu trong hàm răng, thà thi cốt vô tồn cũng không làm cho bọn chúng thực hiện được khi thì không biết một dây mây từ đâu bay đến trừ trúng ba tên ma tộc, đánh chúng bay ra ngoài.

Sau đó, ba hỏa cầu từ bất đồng phương hướng phóng ra, ba tên ma tộc đột nhiên bị dây mây đánh bay trở tay kịp, dính phải hỏa cầu liền bốc cháy một phát không thể vãn hồi.


Chỉ trong nháy mắt, nơi vị trí ba tên ma tộc bị đánh bay cùng chỉ còn một đống tro tàn, gió thổi qua liền tiêu tán.

Từ bốn phía rừng cây nhảy ra tám người mặc áo choáng đen, mũ áo choàng che đi nửa khuôn mặt.

Tám người bước đến gần nàng, một trong số đó điểm huyệt giúp Điệp Linh cầm máu, bỏ ra mũ lộ ra một trương thanh lệ dung nhan của nữ tử.

Nàng cởi ra áo choáng của mình khoác lên người Điệp Linh, nhét cho nàng một viên đan dược chữa thương.

Tầm nhìn của Điệp Linh lúc này có chút mơ hồ nhưng cảm giác quen thuộc từ trên tám người này truyền đến là người của tổ chức phân bộ Ẩn Nguyệt không thể sai được.

Vì thế, nàng yên tâm nuốt xuống viên đan dược nữ tử nhét cho nàng sau đó vội vàng nắm chặt cánh tay nữ tử, một tay khác chỉ về phía nàng một đường chạy, nước mắt không kìm được rơi nức nở.

"Hắn...!hắn vì cứu ta mà...lưu lại.

Cứu...!cứu hắn...nhất định phải cứu hắn.

Cứu Điệp Mục a."
Cánh tay nữ tử bị Điệp Linh giữ chặt ẩn ẩn hiện lên năm dấu ngón tay, có thể thấy nàng dùng có bao nhiêu sức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận