Phượng Họa Phong Vân


Nói giỡn, nếu có thể sống sót thì ai lại muốn đi tìm chết cơ chứ, đến con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ huống chi là con người.

Nhưng hắn lăn lộn thu thập tin tức bao nhiêu năm nay cũng thông hiểu một đạo lý, trên đời này không có miễn phí cơm trưa cũng không có chuyện địch nhân của ngươi sẽ có một ngày thủ hạ lưu tình thả ngươi giác ngộ.

Sự ra khác thường tất có yêu, hết thảy đều có nguyên do của nó vì vậy hắn cẩn trọng hỏi nam tử ma tộc kia điều kiện.

"Ha hả, ngươi xem ra vẫn còn rất tỉnh táo.

Vậy ta cũng không vòng vo, ta muốn ngươi trở thành tai mắt của ma tộc."
Ma tộc nam tử híp hai mắt lại chờ câu trả lời của Điệp Mục.

"Ta từ chối."
Nghe xong yêu cầu của hắn, Điệp Mục không cần suy nghĩ cũng đã lên tiếng cự tuyệt, ba chữ ngắn gọn nhưng lại vô cùng kiên định.

Nói xong cuối cùng ba chữ tựa hồ đã hao hết hắn hết thảy khí lực, Điệp Mục mệt mỏi khép lại hai mắt, lâm vào hôn mê.


"Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.

Ngươi cho rằng bản thân có tư cách cự tuyệt sao? Nếu ngươi đã không muốn sống vậy thì đi chết đi!"
Ma tộc nam tử bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận, âm nhu khuôn mặt biểu tình vặn vẹo dữ tợn, cướp lấy trường kiếm trong tay ma tộc bên cạch tiến về phía Điệp Mục.

Hắn vung lên trường kiếm cười lạnh:"Ngươi chết rồi vẫn có thể giúp tộc ta làm việc."
Điệp Mục chưa bao giờ cảm giác được tử vong đến như thế gần, trong lòng tràn ngập các loại cảm xúc không rõ tư vị nhưng có lẽ trong đó nhiều nhất vẫn là lo lắng.

Lo lắng Điệp Linh lúc này liệu có bình an, lo lắng sau này không có hắn ở bên cạnh, ai sẽ che chở nàng!
Nhưng mà nhiều lo lắng đến mấy lúc này cũng vô ích bởi vì ngay cả tự thân hắn cũng chưa bảo toàn thì lấy đâu ra tư cách quan tâm người khác.

Mũi kiếm chỉ cách vị trí trái tim Điệp Mục chưa đầy một tấc, đầy rẫy dây mây lặng yên xuất hiện lấy lôi đình chi thế đánh bay thanh kiếm trong tay nam tử, trói chặt tay chân hắn lại, treo lên không trung.

Theo sau đó, vô số hỏa tiễn bay bắn về phía đám ma tộc lâu la.

Bị tập kích bất ngờ, đám ma tộc hoảng loạn dập hỏa nhưng vẫn có một hai tên bị đốt thành tro.


Nam tử ma tộc tức quanh thân tràn ra hắc khí ăn mòn dây mây trói buộc hắn.

Đám ma tộc kia cũng làm theo, quanh thân tràn ra hắc khí nhưng so với nam tử về sắc thái, độ dày kém nhau không phải là ít để dập tắt lửa trên người.

Dây mây bị ăn mòn đứt đoạn, nam tử rơi xuống, hai chân chạm đất tức giận nhìn xung quanh quát lớn.

"Bọn chuột nhắt nào lén la lén lút, cố ý phá hư ma tộc chúng ta chuyện tốt còn không mau lộ mặt!"
Tĩnh!
Xung quanh im lặng không một tiếng đáp lời, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

Thấy không ai trả lời, ma tộc nam tử nhao nhao quát tháo như một con chó điên sủa bậy hảo không kiệt sức.

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào Điệp Mục trên người âm lãnh lãnh, hắn không tin không bức được đám người đánh lén bọn hắn ra mặt.

Ma tộc nam tử nhặt lấy thanh kiếm bị dây mây đánh bay trên đất tiến về phía Điệp Mục.

Nếu như đám chuột nhắt này vì nam tử nhân loại trước mắt mà đến vậy thì hắn sẽ lấy đi kẻ này tính mạng, sẽ không để cho chúng thực hiện được.

"Ẩn Tình, hắn muốn đối Điệp Mục hạ tử thủ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận