Phượng Họa Phong Vân


"Thế nào, ngươi không đồng ý?"
Nữ tử thấy chần chừ không quyết, sắc mặt không vui lên tiếng đồng thời quanh thân khí thế phát ra biến hóa.

Đám ma tộc lâu la bị ép quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cổ họng không dám phát ra tiếng.

Nam tử ma tộc thì khá hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Hắn hai chân quỳ xuống đất, cố gắng ngẩng cao đầu lên nói.

"Tiểu thư thủ hạ lưu tình, ta không phải không muốn giao ra hắn mà là chuyện này chúng ta không làm chủ được."
"Vậy thì gọi người làm chủ được ra nói chuyện."
Nữ tử cao ngạo nâng cằm nói.

"Ngài ấy không có ở đây."
Ma tộc nam tử cung kính đáp.

"Vậy ngươi đưa bọn ta đi gặp hắn."
Nữ tử chỉ vào hắn ra lệnh.

"Cái này..."
Nam tử ma tộc do dự không chừng.


Hai người trước mặt hắn không dám trêu vào nhưng vị đại nhân kia cũng không dễ chọc a.

"Hừ! Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không biết bắt lấy."
Nữ tử trong mắt hồng quang bao phủ, toàn thân lộ ra sát ý.

"Nếu ngay cả việc dẫn đường ngươi cũng không làm được vậy thì cũng không cần nữa, chờ ta giết hết các ngươi rồi đem hắn đi cũng như nhau."
Nữ tử lạnh lùng đến gần hắn, trong tay tràn ra màu đen ma khí.

Cảm nhận được tử vong uy hiếp nam tử thân mình run rẩy, gấp gáp lên tiếng nói không thành câu.

"Ta...ta dẫn..."
Dù sao thì không dẫn đường liền chết, dẫn đường cũng chết chi bằng dẫn đường cho các nàng, hắn sẽ sống lâu hơn một chút.

Sau khi hắn nói xong lời này, nữ tử đã dừng lại, đứng trước mặt hắn thu hồi ma khí trên tay cúi xuống nhìn hắn ghét bỏ nói.

"Ngươi thật xấu."
Rồi nâng một chân đá vào người ma tộc nam tử.

Dưới sự áp chế của huyết mạch lực lượng, ma tộc nam tử giận nhưng không dám phát càng không dám né, cũng không thể tránh, ngạnh sinh sinh ăn nàng một chân.

Hắn lăn ra vài vòng rồi dừng lại, khó khăn đứng dậy lên tiếng cầu khẩn.


"Tiểu thư xin thu hồi áp chế."
Thấy hắn chật vật không thể đứng thẳng, ma tộc nữ tử thu hồi quanh thân uy áp ngạo mạn đối ma tộc nam tử ra lệnh.

"Đi, dẫn ta đi gặp kẻ có thể làm chủ được trong miệng của ngươi."
Sau đó, nàng quay lại đối với cái kia mặc áo choàng đen che khuất từ đầu đến chân chưa từng phát ra một âm thanh hay một cử động nào vẫy tay.

"Chúng ta đi thôi."
Rồi chỉ tay vào từng tên ma tộc lâu la khác rồi chỉ vào Điệp Mục đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, một bộ ta là chủ nhân tư thế ra lệnh.

"Ngươi, ngươi, ngươi nữa, tất cả các ngươi trông chừng hắn cho ta.

Nếu hắn chết hoặc biến mất ta liền lấy mạng các ngươi."
Nói rồi, hai người đi theo nam tử ma tộc rời đi.

"Cơ hội tốt, xem ra ông trời là đang giúp chúng ta."
Một người trong số sáu đối Ẩn Tình xin chỉ thị hành động.

Ẩn Tình cũng cảm thấy cơ hội không tồi nhất định phải nắm lấy liền phất tay ra hiệu động thủ.

Thấy nàng hạ lệnh, một người sử dụng linh lực lập lên bốn mặt tường đất bảo vệ thân thể Điệp Mục.

Bốn người khác ngưng tụ hỏa tiễn, người còn lại chỉ huy dây mây chỉ chờ phát động.

Thấy mặt đất đột nhiên nâng lên nuốt hết thân thể Điệp Mục, đám ma tộc hốt hoảng tiến lại gần xem xét.

Chính lúc này, hơn mười cây dây mây xuất động đánh chúng da tróc thịt bong rồi nhanh chóng hất chúng ra xa.

Nhân lúc bọn chúng rơi xuống đất chưa kịp hoàn hồn thời điểm, vô số hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng lao tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận