Phượng Họa Phong Vân


Vậy ngươi mau sử dụng."
Đám người lên tiếng thúc giục.

Nam tử gọi Ẩn Sa nghe vậy có vài phần chần chừ trong im lặng nhưng cuối cùng như hạ thật lớn quyết tâm liền khẽ gật đầu đáp ứng.

Sau đó, mọi người đứng ra xa, để ra không gian cho Ẩn Sa thi triển công pháp cũng là giúp hắn hộ pháp.

Ẩn Sa trong tay kết một vài thủ ấn phức tạp, tức khắc xung quanh hiện lên lấm tấm lục quang yếu ớt chiếu sáng một vùng u tối của Hắc Dạ Sâm Lâm.

Sau đó, hắn đưa tay hướng về phía Điệp Mục kết một cái ấn pháp, vô số quang điểm theo đó chui vào thân thể Điệp Mục.

Chỉ thời gian một chén trà, tất cả lục quang đã toàn bộ biến mất vào thân thể Điệp Mục, bóng tối trong Hắc Dạ Sâm Lâm lại một lần nữa bao trùm xung quanh.

Có lẽ là do công pháp của Ẩn Sa có tác dụng, cũng có lẽ do tâm lý ảnh hưởng, tất cả mọi người đều cảm thấy khí sắc của Điệp Mục tốt hơn rất nhiều, bọn họ còn nhìn thấy trên thân thể Điệp Mục có nhàn nhạt lục quang.

Chính là, lúc này, thân thể Ẩn Sa đột nhiên lảo đảo ngã xuống.

Bịch!

Lập tức, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía âm thanh xuất hiện.

Nhìn thấy người Ẩn Sa ngã trên mặt đất, ánh mắt lo lắng của tất cả mọi người đều rời sang hắn.

Một người gần nhất nhanh chóng lại gần đỡ Ẩn Sa ngồi dậy, giúp hắn bắt mạch.

Xem ra công pháp này nhìn đơn giản nhưng lại rất tiêu hao thể lực cùng linh lực, Ẩn Sa kiệt sức ngất đi rồi.

Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Điệp Linh, nàng không mong bất kỳ ai vì giúp nàng duy trì sinh mệnh của Điệp Mục mà lâm vào nguy hiểm.

Hảo, mọi người nhanh chóng chỉnh đốn lại rời khỏi nơi này, ba ma tộc kia có lẽ sẽ sớm quay lại.

Nhìn thực lực của bọn họ có vẻ khá mạnh đặc biệt là hai ma tộc đột nhiên xuất hiện kia, nếu gặp phải sẽ không tránh khỏi một hồi ác chiến.

Ẩn Tình lên tiếng nói.

Tất cả nghe vậy đều đồng loạt gật đầu, nâng người rời đi.


Một khắc sau, ma tộc nam tử dẫn hai người kia quay trở lại nhưng lúc này đừng nói là Điệp Mục, ngay cả một tên ma tộc khi nãy cũng không có.

Nữ tử ma tộc mặt đẹp tức giận túm lấy cổ áo tên tộc nam tử kia, phẫn nỗ hỏi.

Ngươi cho người giấu nam tử nhân tộc kia đâu rồi?
Ta...ta cũng không biết.

Ma tộc nam tử nhìn xung quanh ấp úng trả lời.

Ngươi muốn chết?
Nghe vậy, ma tộc nữ tử đương nhiên không tin, cho rằng hắn nói láo, toàn thân lộ ra sát ý.

Oan uổng a! Đại nhân đã ra lệnh giao hắn cho hai vị, ta là thuộc hạ sao dám tự ý làm trái mệnh lệnh.

Ma tộc nam tử nhanh chóng kêu oan.

Hắn không biết hai vị này đã nói gì với vị đại nhân kia khiến hắn đồng ý cho thuộc hạ truyền lệnh cho hắn để bọ họ mang nam tử nhân tộc đi này nhưng từ việc này có thể nhìn ra, thân phận của hai vị trước mắt không đơn giản.

Vì thế, sau khi được lệnh phải giao ra nam tử nhân tộc đã giết chết rất nhiều thuộc hạ của hắn, trong lòng hắn có vài phần không cam nhưng cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám đem người giấu đi a.

Tiểu Uyển, có lẽ nhân loại kia biến mất không phải do bị thuộc hạ của hắn giấu mà là bị người cứu rồi.

Đột nhiên, từ áo choàng đen phát ra một âm thanh của nữ nhân, ngăn cản hành động muốn giết kẻ trên tay của ma tộc nữ tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận