Phượng Họa Phong Vân


Bị thiên lôi bổ trúng khi không một chút phòng vệ lại nghe này tin dữ, Quân Trường Phong không khỏi phun ra một ngụm máu nhưng vẫn duy trì trạng thái hai tay tương tiếp với Ôn Cẩn Ngọc.

Lúc này trong lòng hắn chỉ có hai chữ 'hối hận' a.

Hắn hối bản thân lại mời nàng đến, hận vì Hàn Băng Vô Tình không nói trước cho hắn việc thực hiện biện pháp của nàng sẽ dẫn tới thiên phạt, hơn nữa là chỉ có mình hắn nhận sét đánh.

Ầm ầm.

Một vài tia sét hiện lên, lôi âm cuồn cuộn như ra hiệu đây là lời cảnh cáo cuối cùng với ba nhân loại phía dưới.

Ý chỉ nếu bọn họ không dừng lại thì đừng trách thiên lôi vô tình.

"Còn tiếp tục sao?"
Quân Trường Phong nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời nuốt nước miếng.

Tuy vừa rồi chịu một đạo thiên lôi đã bị trận pháp yếu không ít nhưng hắn cũng có vài phần bị thương, mà vừa rồi mấy đạo thiên lôi cũng chỉ là cảnh cáo, nếu động thật cách hắn cũng ăn không tiêu.


Đến lúc đó đừng nói là một đống thân thể bị cháy đen, ngay cả một trút tro bụi hắn chỉ sợ cũng không còn.

"Đến lúc này ngươi còn muốn cứu hắn sao?"
Thiếu nữ thanh lãnh thanh âm hỏi lại.

"Cứu, tất nhiên là phải cứu."
Quân Trường Phong không chút do dự trả lời.

"Nếu vậy thiên phạt tất nhiên là phải nhận."
Thiếu nữ vân đạm phong khinh đáp.

Quân Trường Phong khóe miệng giật giật như muốn nói có giỏi thì đến lúc thiên lôi rơi xuống nàng thượng a nhưng cuối cùng cũng không phát ra khẩu.

Ầm ầm.

Như đã hết kiên nhẫn, một đạo lôi từ trên tầng mây bổ xuống rơi vào người Quân Trường Phong, phách hắn da tróc thịt bong ẩn ẩn truyền đến da thịt quay hương vị.

Đối với với tình trạng của hắn, Ôn Cẩn Ngọc ngồi đối diện, một sợi tóc cũng không bị tổn hại đến.


Nhìn tình trạng này của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình nhíu mày, hai tay kết ra thủ ấn, điều động trận văn, biến đổi trận pháp.

Đương đạo thiên lôi tiếp theo rơi xuống, trận pháp mới được hình thành ngạch sinh sinh chống đỡ được đạo này kiếp lôi.

Hơn thế nữa, còn hấp thụ bên trong thiên lôi chi lực truyền vào trận pháp, làm trận văn sáng ngời không ít.

Bên trong trận, Quân Trường Phong cảm nhận được thứ gì đó trong cơ thể bị rút đi ngày nhanh, sắc mặt Ôn Cẩn Ngọc cũng ngày càng cũng không khỏi kinh ngạc trước trận pháp này của Hàn Băng Vô Tình.

Ầm ầm.

Thấy thiên lôi không những không đánh trúng nhân loại phía dưới, trái lại còn còn bị trận pháp hấp thu, lôi điện trong mây lập lòe sáng rõ, điềm báo tức giận chi thế.

Nơi này tuy hẻo lánh nhưng xuất hiện động tĩnh lớn như vậy cũng không khỏi hấp dẫn sự chú ý.

Tuy nhiên, thiên uy còn ở, uy lực của thiên lôi dư lại hơn nữa nhìn trên bầu trời lôi vân vẫn còn cuồn cuộn không hề muốn tan đi dấu hiệu, những người có thể nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể đứng thật xa xem xét không dám đến gần tìm hiểu để tránh ngộ thương ngoài ý muốn.

Đối với bất kỳ kẻ tu luyện nào mà nói, có được tu vi như bây giờ cũng không phải chuyện dễ dàng, cũng không thể vì xem náo nhìn mà lấy tính mạng ra đánh cược.

"Gia gia, cảnh tượng này liệu có phải là thiên phạt được ghi lại trong sách cổ."
Thiếu nữ áo đỏ trông có vẻ mạnh mẽ lại xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hoạt bát, linh động ngạc nhiên đưa tay chỉ lên bầu trời hỏi lão giả bên cạnh.

Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, lão giả trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận