Phượng Họa Phong Vân


"Quả thật là y hệt giống như trong sách cổ ghi lại, cũng không biết là đã nào làm chuyện gì trái với thiên đạo đưa đến thiên phạt."
Cũng không biết kẻ này vì sao phải nghịch thiên mà đi.

Nếu có cơ hội gặp kẻ này Niệm Y nhất định phải hỏi một chút."
Khuôn mặt thiếu nữ sáng rỡ tràn đầy tò mò.

"Có lẽ Niệm Y sẽ không có cơ hội này."
Lão giả xoa đầu cháu gái đáng tiếc nói.

"Tại sao vậy gia gia?"
Thiếu nữ không hiểu hỏi lại.

Lão giả thở dài, trên đôi mắt cơ trí xuất hiện một vài nét tang thương.

"Bởi vì...những kẻ muốn nghịch thiên mà đi thường rất ít hơn nữa kết cục cuối cùng của bọn họ không có ai là tốt cả.

Cha nương Niệm Y năm đó..."
"Cha nương Niệm Y năm đó làm sao? Gia gia người mau nói đi."
Lạc Niệm Y không mấy khi nghe thấy gia gia nhắc đến chuyện của cha mẹ mình trước mặt bản thân, lần này bắt được cơ hội lên tiếng hỏi.

Biết mình lỡ lời lại nhìn tôn nữ hai mắt lấp lánh ánh sáng chờ mong hai mắt, lão giả bất đắc dĩ không nói lên lời.


Hài tử này là hắn nhìn lớn lên từ nhỏ, sự chờ mong cùng hướng tới song thân của nàng hắn sao có thể không biết nhưng mà chuyện năm đó hắn chưa thể nói cho nàng.

Ít nhất là không phải bây giờ.

"Chờ Niệm Y lớn thêm một chút nữa, gia gia sẽ nói cho Niệm Y được không?"
"Gia gia, mười mấy năm qua, mỗi lần hỏi đến cha nương, người đều dùng câu này để trả lời Niệm Y.

Niệm Y thật sự không rõ, tại sao người của không muốn nói cho ta biết chuyện về cái chết của cha nương.

Người như vậy đã đành, ngay cả các gia gia, bá bá, thúc thúc, cô cô trong Công Hội cũng muốn giấu đi chuyện này."
Thiếu nữ phồng mặt không vui nói.

"Hơn nữa, Niệm Y cảm thấy bản thân cũng đủ lớn để biết chân tướng."
"Trong mắt gia gia, Niệm Y dù có lớn cũng vẫn là chỉ là một hài tử, là nữ hài mới sinh năm đó còn trong tã lót đối với gia gia khóc nhè."
Lão giả xoa đầu thiếu nữ, trong đầu như nhớ đến chuyện gì bi thương thoáng qua một tia lệ quang.

"Gia gia!"
"Chờ đến năm Niệm Y mười tám, gia gia liền nói cho Niệm Y được không?
Thấy thiếu nữ không nhận được đáp án không bỏ, lão giả chỉ có thể thở dài thoái lui một bước nói.

Gia gia hứa rồi không được đổi ý.


Thiếu nữ lên tiếng xác nhận lại mặc dù nàng biết lão giả bên cạnh chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.

"Lạc Hà Hội trưởng, Lạc tiểu thư cuối cùng đã đến rồi.

Hai người mau mời vào."
Đúng lúc này, hai người dừng chân trước một sơn trang, một thanh niên đứng chờ ở đây hồi lâu tiến lên tiếp đón.

Ầm ầm.

Theo tiếng vang, một đạo lôi rơi xuống, thanh thế to lớn, uy lực kinh người.

"Ngươi không sao chứ?"
Quân Trường Phong mắt hàm lo lắng nhìn về phía thiếu nữ đang đứng bên ngoài trận pháp.

"Vô sự."
Hàn Băng Vô Tình lau bên khóe miệng vết máu trả lời, giọng nói không một chút âm rung trả lời.

Nếu không phải nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng giống nàng cùng với vết máu vừa bị lau đi bên khóe môi, Quân Trường Phong hắn chắc chắn cũng sẽ tin lời nàng nói.

"Còn ba đạo thiên lôi nữa."
Hàn Băng Vô Tình lên tiếng nói với Quân Trường Phong cũng như nói với chính bản thân.

"Với tình hình trạng thái của bây giờ của ngươi và ta còn có thể căng qua sao?"
Quân Trường Phong nhìn lôi điện lập lòe trên bầu trời, không xác định hỏi thiếu nữ.

"Không biết.

Có lẽ sẽ là có cũng có thể làm là không.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận