Phượng Họa Phong Vân


Thấy thiếu nữ lạnh nhạt, bình tĩnh thần sắc Quân Trường Phong trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại an tâm, mặc dù từ trước đến giờ vẻ mặt nàng cũng chưa từng biến quá.

"Nếu ta và ngươi không qua được thì làm sao bây giờ?"
Quân Trường Phong nhìn trên trời lôi vân ngày càng nồng đậm có vài phần ưu sầu nói.

"Tất nhiên là cùng chết, hơn nữa là bị thiên lôi phách thành tro."
Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm nói ra kết quả quả tệ nhất không một chút sợ hãi.

"Xem ra trên đường xuống hoàng tuyền có một tiểu mỹ nhân như ngươi làm bạn cũng không tồi."
Quân Trường Phong cợt nhả nói.

"Nhưng ta không muốn cùng ngươi bầu bạn."
Hàn Băng Vô Tình nói, phi thân lên đón nhận đạo thiên lôi rơi xuống.

Một đạo lôi điện to bằng cánh tay rơi xuống, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt không một tia dao động, vô số lớp băng theo linh lực của nàng tràn ra xuất hiện che trước mặt nàng.

Lôi điện rơi xuống phá tan tầng tầng lớp lớp khối băng, uy lực bị giảm hơn nửa rơi vào người thiếu nữ.

Lôi điện có sức phá hoại mạnh mẽ tuy đã bị suy yếu hơn phân nửa nhưng nếu bị đánh trúng cũng không phải chuyện nhỏ.


Nàng lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu muốn tràn ra cổ họng đối diện với đôi con ngươi lo lắng của Quân Trường Phong khẽ lắc đầu ý bảo không sao.

Nhìn thân thể thiếu nữ lăng không, lại nhớ đến lời nàng nói lúc mới đầu có thiên phạt rơi xuống, người sẽ chịu thiên lôi là hắn nhưng cuối cùng nàng lại sử dụng trận pháp giúp hắn.

Lúc này đây lại tự mình gánh chịu thiên lôi, trong lòng hắn không hiểu sao xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp, không rõ tư vị.

Ầm ầm.

Tựa hồ tức giận, một đạo thiên lôi lớn gấp đôi vừa rồi không cho người kịp thở dốc cơ hội rơi xuống.

Hàn Băng Vô Tình có vài phần ngoài ý muốn, thân thể đứng yên giữ không trung nhìn đạo này kiếp lôi xuống.

Huyết nhục chi khu đối mặt với lôi điện làm sao có thể không bị thương, đón nhận đạo này thiên lôi, thân thể Hàn Băng Vô Tình như một con diều đứt dây rơi xuống.

Thấy lôi điện hạ xuống, mà thiếu nữ không một động tác, Quân Trường Phong đã có dự cảm chẳng lành, nhìn cơ thể Hàn Băng Vô Tình rơi xuống, trong lòng hắn trầm trầm.

Hàn Băng Vô Tình...ngươi không sao chứ?"
Quân Trường Phong nôn nóng muốn đứng dậy đi đến chỗ thiếu nữ xem xét nhưng vì vướng bận Ôn Cẩn Ngọc chỉ có thể nôn nóng lên tiếng hỏi.


Thấy một hồi không có động tĩnh, Quân Trường Phong tâm trầm hạ đáy cốc.

"Ngươi...không phải đã chết rồi đấy chứ?"
"Khụ khụ...Ta còn sống...khụ khụ...tạm thời chưa chết được."
Suy yếu thanh âm vang lên làm tâm tình đang u ám của Quân Trường Phong đột nhiên tươi sáng lên.

"Ngươi chưa chết là tốt."
Hắn thở phào nhẹ nhõm ngữ khí, tâm tình buông lỏng không ít.

Hắn không biết vì sao đối nàng lo lắng như thế, hiện tại cũng không có tâm tình đi tìm hiểu.

"Ân.

Cũng li chết chưa xa."
Hàn Băng Vô Tình gắng gượng tê mỏi thân thể đứng dậy, lảo đảo tiến lại gần về phía Quân Trường Phong.

"Còn một đạo thiên lôi cuối cùng, ngươi vẫn là để ta kháng đi."
Quân Trường Phong nhìn lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời, rồi đánh giá tình trạng thương thế của nàng lên tiếng nói.

Đạo lôi cuối cùng uy lực so với tất cả các đạo khác cộng lại đều cường hơn rất nhiều.

Với tình trạng này của nàng, khẳng định không thể đón đỡ, vẫn là để thiên lôi phách hắn đi.

"Ngươi không được vẫn là để ta tới đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận