Phượng Họa Phong Vân


Thôi, những chuyện năm xưa bây giờ cũng không phải lúc nhắc lại.

Chuyện của chúng ta bây giờ là dẫn đường cho hàn khí trong người của nhân.

Băng Long, Tuyết Phượng cùng nhau đưa tay chỏ về phía hàn khí đang du tẩu hỗn loạn trong cơ thể Hàn Băng Vô Tình, dẫn đường chúng vận hành trong cơ thể nàng.

Theo nơi hàn khí đi qua, từng sợi tàn lưu lôi điện của thiên phạt bị đẩy ra khỏi cơ thể của nàng, phá nát mọi thứ xung quanh.

"Vương gia, mật thám ở biên cảnh giáp với Linh Long quốc truyền tin đến, đêm qua ở đó xuất hiện dị tượng thiên lôi uy thế kinh người đến gần rạng sáng mới tan đi.

Người xem có cần thuộc hạ cho hắn điều tra rõ hơn không?"
Kiếm Ảnh cầm tin tức tiến vào đưa cho Phượng Kinh Hồng.

Nam nhân cầm lấy tin tức xem xét lướt qua, khinh thường ngữ khí nói ra hai chữ:"Không cần."
Theo như những chi tiết trong tin, hắn có thể xác định được thiên lôi kia không bình thường mà là thiên phạt.

Mà kẻ có thể gánh chịu thiên phạt xưa nay ít lại càng thêm ít huống hồ theo thời gian càng lâu, thiên lôi hạ xuống uy lực sẽ càng mạnh, hắn cũng không cần thiết phải phí thời gian cho người tìm hiểu.

"Vương, mọi thứ chuẩn bị cho kế hoạch của tộc ta đã sẵn sàng chỉ chờ người hạ lệnh.

Đao Quang không biết từ đâu xuất hiện cung kính nói.


Vậy thì hạ lệnh xuống để bọn hắn thực hiện đi.

Phượng Kinh Hồng nhẹ nhàng hạ lệnh.

Rõ.

Đao Quang nhận lệnh đi ra ngoài chỉ còn lại một mình Kiếm Ảnh đứng ở bên trong.

Ngươi còn có chuyện gì muốn bẩm báo nữa sao?
Phượng Kinh Hồng liếc nhìn hắn hỏi.

Vương gia, thuộc hạ muốn 'trở về' một chuyến.

Hiểu hắn muốn 'trở về', Phượng Kinh Hồng gật đầu không chút để ý nói.

Ngươi nhớ nơi đó thì trở về một chuyến đi.

Tạ vương gia ân chuẩn.

Kiếm Ảnh tạ ơn Phượng Kinh Hồng lui xuống rồi trở về gấp gáp thu dọn những món đồ cần thiết nhanh chóng lên đường.


"Aiii!"
Quân Trường Phong vươn vai, duỗi lưng ngồi dậy từ trên mặt đất.

Xoa đôi mắt nhập nhèm, đứng dậy đi trở về phòng sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình.

Đi được một lúc, hắn chợt nhớ ra điều gì, quay lại mang theo Ôn Cẩn Ngọc vẫn chưa tỉnh lại đi theo.

Dù sao thì hôm qua hắn uống rượu ngắm trăng rồi ngủ quên lúc nào không hay nên Ôn Cẩn Ngọc cũng phải ngồi bên ngoài một đêm với hắn.

Bây giờ hắn ngủ dậy thấy cũng không thể để lại Ôn Cẩn Ngọc vẫn còn bất tỉnh ngồi ở đây mãi được, làm như vậy lương tâm hắn sẽ rất đau.

Mang Ôn Cẩn Ngọc trở về, giúp hắn có một tư thế nằm thoải mái trên giường, Quân Trường Phong mới đi sửa sang lại chính mình.

Không bao lâu sau, một hồng y thân ảnh đã đi đến trước cửa phòng của Hàn Băng Vô Tình.

Tuy trên người vẫn còn một vài vết do thiên lôi tạo ra nhưng có lẽ do đáng người ta không đánh mặt duyên cớ, gương mặt xinh đẹp kia của hắn lại không chịu tổn hại chút nào.

"Ngươi tỉnh rồi chứ?"
Quân Trường Phong đưa tay gõ cửa phòng Hàn Băng Vô Tình.

Nghe tiếng đập cửa, Hàn Băng nhíu mày, hai mắt chậm rãi mở ra từ trên mặt sàn đứng dậy.

"Ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Băng Vô Tình cảm nhận được trong cơ thể đã không còn tàn lưu một chút lôi điện hơn dự kiến hàn khí phản phệ ngoài ý muốn cũng không hề xảy ra.

Đang lúc nàng tự hỏi thì giọng nói của Quân Trường Phong lại từ bên ngoài vang lên.

"Ta muốn hỏi ngươi một chút là bao giờ Ôn Cẩn Ngọc sẽ tỉnh lại?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận