Phượng Họa Phong Vân


Khoan đã.

Giọng nói trầm thấp có vài phần non nớt của nam đồng từ phía sau bóng đen thứ hai vang lên.

Mang nàng qua đây ta nhìn xem.

Tên ma tộc xách cổ áo của nàng đi đến phía sau ma tộc kia, xuất hiện trước mặt một bóng đen so với tiểu thân thể của nàng hơn phân nửa người.

Dựa theo thanh âm vừa rồi, nàng có thể xác định được bóng đen trước mặt nàng là một nam hài.

Dựa vào chiều cao mà nói thì hắn so với tiểu thân thể này nhiều hơn khoảng năm sáu tuổi.

Đôi mắt màu hổ phách của nàng nhìn chằm chằm vào nam hài xem, đối diện với đôi mắt của hắn.

Đôi mắt của hắn cũng màu đỏ, không phải huyết hồng cái loại này mà là một màu đỏ của ngọc thạch, phá lệ đẹp.

.


truyen bjyx
Thấy tiểu nữ hài nhìn một đôi mắt màu hổ phách sạch sẽ, không một chút tạp chất nhìn thẳng bản thân, không hề e ngại màu mắt của hắn, ở trong mắt của nàng hắn còn đọc được hai chữ 'tò mò' tới.

Hắn trong lòng bỗng xuất hiện một tia trêu đùa nàng tâm tư.

Ra hiệu bóng đen đặt tiểu nữ hài xuống, hắn đi vòng quanh tiểu nữ hài kĩ càng đánh giá nàng.

Hàn Băng Vô Tình bị đặt xuống, cảm giác hai chân nhỏ bé của bản thân tiếp xúc với mặt đất, nàng cũng không có bất kì hành động nào thiếu suy nghĩ, một bộ địch bất động ta bất động xu thế.

Thấy bóng nam hài chậm rãi đi quanh bản thân, nàng thẳng lăng lăng nhìn theo nhất cử nhất động của hắn, trong lòng cũng cân nhắc một phen.

Nhìn hai bóng đen nhỏ tò mò, đánh giá đối phương, hai tên ma tộc trong lòng dâng lên một trận quỷ dị cảm giác.

Trong bóng tối, quan sát tiểu nữ hài ngũ quan, tiểu nam hài cũng có thể tưởng tượng ra vài năm nữa nàng sẽ có như thế nào tuyệt thế chi tư chưa kể đến lúc trưởng thành sẽ là như thế nào một trang mỹ nhân khuynh thành.

Cùng lúc, tuy có sai biệt về chiều cao chi kém lại có bóng đêm yểm hộ, Hàn Băng Vô Tình không nhìn thấy nam hài khuôn mặt bởi vì nó đã bị một phen mặt nạ che khuất.


Nhưng lộ bên ngoài phần cằm cùng bờ môi cũng có thể liên tưởng một phần đến nam hài dung mạo cũng không hề thua kém lọt vào mắt nàng chỉ trong chớp mắt khi ánh trăng một thoáng mà qua.

Tiểu hài tử, ngươi không sợ sao?
Nam hài tiến đến gần, cúi đầu xuống nhìn nữ hài trước mặt, một vài sợi mặc phát rũ xuống rơi lên mặt nàng.

Thấy tiểu nữ hài vẫn đứng im, nhìn chằm chằm vào mặt hắn xem, nam hài càng cúi sát xuống, mặt nạ trên mặt hắn chỉ cách mặt nàng vài tấc chi kém.

Chẳng lẽ sợ ngây người rồi.

Đang ở bị sợi tóc của nam hài rơi lên mặt làm bị ngứa, Hàn Băng Vô Tình trong lúc cân nhắc có nên lùi ra một bước hay không thì bị câu nói của nam hài làm cho hoàn hồn.

Đối diện với chiếc mặt nạ ngày càng gần xu thế, nàng giơ lên bàn tay nhỏ hướng khuôn mặt hắn sờ sờ, tiếp xúc đến là xúc cảm lạnh lẽo của mặt nạ.

Thật xinh đẹp.

Hàn Băng Vô Tình một bộ thiên chân vô tà nói, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào mặt hắn xem, một bàn tay liên tục sờ soạng mặt nạ của hắn.

Tựa hồ cảm thấy một bàn tay còn chưa đủ, nàng còn nâng lên một bàn tay khác lên, ra sức sờ.

Hai tên ma tộc nhìn thấy cảnh này, hai chiếc cằm im lặng rớt đầy đất.

Nam hài trước mặt bọn họ cư nhiên bị tiểu nữ hài mới ba tuổi ăn đậu hủ, mặc dù nàng đưa tay chỉ mới sờ soạng mặt nạ của nam hài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận