Phượng Họa Phong Vân


Thấy hành động của nàng, nam hài thấp thấp cười thành tiếng.

"Yên tâm, ca ca sẽ không làm ngươi ngã xuống."
Dứt lời, tốc độ của hắn cũng không giảm xuống mà ngược lại nhanh hơn.

Tốc độ của nam hài làm Hàn Băng Vô Tình không khỏi kinh ngạc một phen.

Bước chân của hắn vừa nhanh lại vừa ổn hơn nữa một chút âm thanh cũng không có.

Nếu lúc này trên mặt đất phủ tuyết, với cách di chuyển này của nam hài có thể gọi là đạp tuyết vô ngân cũng không quá.

Hàn Băng Vô Tình thân thể nhỏ nhắn hơi run rẩy, ôm chặt cổ nam hài hơn.

Nàng không phải vì sợ tốc độ của hắn quá nhanh sẽ làm ngã nàng mà là nàng có chút lạnh.

Tuy nhiệt độ bây giờ cũng không quá lạnh nhưng với tốc độ di chuyển của nam hài, gió thổi qua cũng là lãnh hảo sao.

Trong khi đó, tiểu thân thể cho đến mười tuổi lúc nàng tiếp nhận cũng chưa từng tu luyện huống chi là lúc này, y phục trên thân thể cũng khá đơn bạc, gió thổi qua cũng mang theo một trận lãnh.


Mà trên người nam hài lại thật sự rất ấm áp, nàng chỉ muốn ôm hắn chặt hơn một chút.

Thấy nữ hài ôm bản thân ngày càng chặt, nam hài cho rằng nàng sợ liền dừng lại nhìn nàng bất đắc dĩ nói.

"Yên tâm, cho dù muội không ôm lấy ca ca, chỉ cần ca ca ôm muội cũng sẽ không làm muội ngã."
Nói xong lời này, thấy nữ hài vẫn còn run rẩy thân thể, hắn nhíu mày như đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Đúng lúc, một cơn gió thổi qua, làm Hàn Băng Vô Tình làm thân thể đơn bạc của nàng thêm run rẩy, tiểu thân thể hung hăng đánh một cái hắt xì.

Bị tiếng hắt xì của nàng làm cho hoàn hồn, nam hài như mới nhận ra điều gì đó.

Duy nghĩ trong đầu còn chưa thành hình thì đã bị hành động lớn mật của nàng làm cho bất ngờ đến rồi.

Chỉ thấy thiếu nữ buông xuống hai tay ôm cổ hắn, thay vào đó là không một chút sợ hãi cho hai tay vào trong vạt áo hắn.

Làm xong tất cả, nữ hài mới một bộ vô tội lại đáng thương biểu tình nâng lên khuôn mặt nhỏ, mềm mềm mại mại lên tiếng.

Ca ca, ta lạnh.


Thu hết hành động của nàng vào đấy mắt, lại nghe thấy nữ hài gọi hai tiếng ca ca, bên dưới lớp mặt nạ, khóe môi của hắn khẽ giương, biểu tình vô cùng hưởng thụ.

Nhưng mà biểu tình này của hắn cũng không duy trì bao lâu mà rất nhanh sau đó liền thay vào đó là dở khóc dở cười.

Thì ra nãy giờ nàng run rẩy là vì lạnh mà không phải sợ bị quăng ngã.

Cảm nhận được hơi lạnh từ hai bàn tay nhỏ trong ngực lại đánh giá chỗ y phục mà nữ hài xuyên, hắn hiểu ra chẳng trách vì sao nàng kêu lạnh.

Xuyên ít như vậy lại thêm hắn di chuyển rất nhanh, nàng không lạnh mới lạ.

Nghĩ vậy, hắn rút tay nàng từ trong ngực mình ra, chậm rãi đặt nàng xuống.

Hai chân vừa chạm đất, Hàn Băng Vô Tình lảo đảo một chút rồi mới đứng vững, hai chân dẫm chân mặt đất có vài phần miễn cưỡng.

Đột nhiên bị đặt xuống đất, nàng nghi hoặc nhìn nam hài xem hắn muốn làm gì tiếp theo.

Chỉ thấy hắn cởi ra bản thân áo ngoài, phủ thêm lên người nàng.

Hơi ấm cơ thể từ áo ngoài của nam hài xua đi lạnh giá trên người nàng.

Bọc nữ hài kín mít bằng áo ngoài của bản thân chỉ lộ ra phần đầu của nàng, nam hài cảm thấy rất hài lòng với tác phẩm của bản thân.

Nhưng mà người bị bao vây là Hàn Băng Vô Tình nhìn bộ dạng bản thân lúc này, trong lòng có vài phần ghét bỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận