Phượng Họa Phong Vân


"Không đáng ngại, ta nói ra chuyện này chỉ là hy vọng vương gia rút bớt người chút.

Dù sao sinh hoạt dưới vô số con mắt giám thị thì là ai cũng không thoải mái."
Phượng Kinh Hồng gật đầu đồng ý.

Chuyện này là hắn sơ suất, cho người ẩn nấp giám thị các nàng mà nhất thời quên mất nơi các nàng xuất thân.

Điệp Sát là nơi đào tạo nhân tài về việc ám sát và thu thập tin tức đặc biệt là trong lĩnh vực ẩn nấp.

Hắn cho người bí mật theo dõi các nàng như vậy chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Nhìn thiếu nữ trước mặt một bộ không để ý nói ra cũng khó nắm chắc được trong lòng nàng suy nghĩ như thế nào.

Vì thế, để tránh gây ra hiềm khích, hắn liền nhân cơ hội thiếu nữ trước mặt nói thẳng ra mà triệt toàn bộ người xung quanh Nguyệt Hoa viện.

"Bổn vương sẽ hạ lệnh rút người về."
Vậy thì đa tạ vương gia.

Hàn Băng Vô Tình lảo đảo đứng dậy, duỗi một chút gân cốt.

Sắc trời cũng sắp sáng rồi, nếu vương gia vẫn chưa có ngủ ý thì chúng ta luận bàn một chút, thế nào?

Nghe thiếu nữ mời, Phượng Kinh Hồng cũng có ý động.

Kể từ lần giao thủ trước với nàng, hắn biết thực lực của nàng cũng so hắn không kém nhiều ít.

Lần đó hắn cùng nàng giao thủ vẫn cảm thấy chưa đã nghiền.

Nhìn nàng say lảo đảo, đứng cũng không vững đưa ra lời tuyên chiến, Phượng Kinh Hồng cười như không cười hỏi lại.

Tiểu thư bộ dáng như vậy có thể sao?
Hàn Băng Vô Tình đứng dựa lưng vào tường, mắt say lờ đờ mê ly gật đầu khẳng định trả lời.

Đương nhiên có thể.

Vậy tiểu thư muốn như thế nào so?
Phượng Kinh Hồng chống cằm chờ xem thiếu nữ trước mặt muốn đưa ra cách tỷ thí như thế nào.

"Chỉ sử dụng bản thân một phần mười linh lực, lấy cận chiến là chủ.

Ai bắt được ai mệnh môn trước thì người đó thắng.

Mệnh môn bao gồm hai chỗ cổ và vị trí tim."
Hàn Băng Vô Tình nhắm mắt suy nghĩ rồi nhìn ra mặt hồ phất tay áo, tức khắc mắt hồ nhanh chóng kết băng.


"Còn về địa điểm liền lấy mặt hồ này đi.

Có điều nếu vương gia luyến tiếc mấy bông hoa sen ở đây khi chúng ta giao thủ có thể bị mất đi vẻ đẹp vốn có của nó thì cũng có thể chọn chỗ khác."
Phượng Kinh Hồng nhìn ra hồ sen, khắp mặt hồ đều đã bị đóng băng lại, những đóa hoa sen trên mặt băng vẫn tươi đẹp không một chút ảnh hưởng.

"Giao thủ nếu có thắng thua vậy không bằng chúng ta đánh cược điểm có tiền, thế nào?"
"Vương gia muốn đánh cược điều gì?"
Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt hỏi.

"Nếu bổn vương thắng thì một tháng sau, vào ngày đại hôn của chúng ta, bổn vương muốn cung chủ của tổ chức Điệp Sát tới dự còn nếu ta thua thì yêu cầu tùy ngươi tới đề."
Cung chủ Điệp Sát tới dự?
Một tháng nữa đại hôn?
Hàn Băng Vô Tình nghe được hai vấn đề này rượu tỉnh hơn phân nửa.

Một tháng nữa đại hôn, không quan hệ, dù sao nàng từ lúc đến đây nàng cũng đã lường trước đến vấn đề này.

Chỉ là một tháng nữa có phải hơi sớm điểm nhi.

Nghĩ vậy, nàng cũng hỏi ra khẩu.

"Một tháng nữa có phải là hơi sớm?"
"Xác thật là có hơi gấp gáp nhưng bổn vương đã cho người xem qua, một tháng sau là ngày tốt nhất trong năm."
Phượng Kinh Hồng nghe được vấn đề của nàng phá lệ lên tiếng giải thích.

Hàn Băng Vô Tình nghe vậy cũng không rối rắm gì thêm.

Đối với nàng, việc cùng hắn thành hôn cũng không phải vấn đề lớn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận