Phượng Họa Phong Vân


Vương, thuộc hạ đã trở về.

Tiếng nói của mang theo sự sạch sẽ của thiếu niên bỗng vang lên.
Nhưng trái ngược với sự sạch sẽ cùng trong trẻo ấy, một đoàn hắc khí mang theo hơi thở tà ác từ giữa căn phòng đột nhiên xuất hiện cuộn thành một đoàn.
Đoàn hắc lớn dần, nhạt đi để lộ ra thân hình đơn bạc có phần gầy yếu của một thiếu niên.
Thiếu niên thoạt nhìn thanh tú sạch sẽ nhưng lại có một đôi mắt không hề hợp với hắn.
Đôi mắt tươi hầu như không nhìn thấy lòng trắng, nhìn ngươi chằm chằm sẽ khiến người bị hắn chú ý đến vô thức lạc vào trong đó.
Một nơi tràn ngập màu đỏ, sền sệt như máu và nồng nặc huyết tinh khí.
Thiếu niên chớp chớp mắt, mà mắt đỏ ấy nhanh chóng co lại, nồng nặc hơn nhưng đã chuyển sang màu sẫm, nếu không nhìn kĩ sẽ cho rằng đôi mắt kia của hắn là màu đen.
Thiếu niên rũ mắt cúi đầu bẩm báo.
Vương, Đồng Ân đã làm theo ý ngài áp dụng một vài biện pháp cảnh cáo bọn họ.

Trong thời gian tới, bọn họ sẽ không làm phật ý vương.
Ngươi làm không tệ, trở về nghỉ ngơi đi.

Phượng Kinh Hồng gật đầu ra hiệu cho hắn lui xuống.
Chờ một hồi vẫn không thấy thiếu niên rời đi, Phượng Kinh Hồng ngẩng đầu lên hỏi.
Còn có chuyện gì nữa sao?
Đồng Ân trong mắt thoáng qua một tia do dự nhưng vẫn lên tiếng bẩm báo.
Nhưng mà bọn họ cử Mị Yên cùng Mị Sương đến giết vị vương phi kia của ngài cũng sẽ không gọi hai nàng trở về.

Tính mạng vị vương phi nhân loại kia có giữ được hay không cũng phải xem bản lĩnh của nàng rồi.
Rắc!
Cây bút trong tay Phượng Kinh Hồng gãy thành hai nửa.

Xem ra là lá gan của mấy lão già đó ngày càng lớn.

Tốt, rất tốt.

Xem ra nếu bổn vương không trở về thì có lẽ vương vị này cũng sẽ khiến cho bọn hắn tùy ý đổi.

Đồng Ân nghe vậy run rẩy, uy áp từ trong huyết mạch làm hắn không thể sinh ra bất dị tâm nào đối với nam nhân phía trên.
Ngược lại, từ tận sâu đáy lòng, hắn toàn tâm toàn ý phục tùng vị vương giả tôn quý này của hắn.
Chỉ có người nam nhân phía trên, tôn quý, cường đại như vậy mới xứng đáng nhận được sự trung thành từ hắn.
Khuất phục dưới uy áp cường đại của nam nhân, Đồng Ân vẫn cố giương mắt ngước nhìn nam nhân cường đại mà tôn quý trước mặt.
Nam nhân không hề lộ vẻ tức giận nhưng sâu bên trong cặp mắt thâm trầm là vô tận gió lốc.
Tưởng chừng như chỉ cần nhìn vào bên trong đôi mắt ấy, bất kể suy nghĩ phản kháng nào cũng biến thành dập nát.
Như vậy một cái cường đại lại tôn quý nam nhân lại vì một thiếu nữ mà hắn cho rằng đơn bạc, yếu ớt tức giận, trong lòng hắn xuất hiện một tia ghen ghét lại đố kị.
Nhưng sự ghen ghét, đố kị dành cho vị vương phi tương lai này được hắn che giấu rất khá, đến nam nhân phía trên cũng không nhận ra.
Vương, xin ngài bớt giận.

Những lão già đó hẳn là lo lắng cho việc huyết thống tôn quý của ngài bị thiếu nữ nhân loại kia làm ô uế.
Đồng Ân ngẩng đầu, giọng thành khẩn.
A! Mấy lão già đó lo lắng cho bổn vương vẫn là có dị tâm muốn nhét người vào bên cạnh chẳng lẽ bổn vương còn không nhận ra sao?"
Phượng Kinh Hồng ánh mắt thâm thúy nhìn thiếu niên bên dưới.
"Còn về ngươi, Đồng Ân.

Từ khi nào ngươi là bị mấy lão già đó dao động, nói giúp cho bọn chúng rồi?"
Đồng Ân nghe vậy, trong lòng giật thóp như bị đoán trúng tâm tư, liên tục dập đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận