"Vương, Đồng Ân không dám.
Thiếu niên liễm đôi mắt, cúi thấp đầu.
A! Không dám? Ngươi chỉ là không dám chứ không phải không nghĩ.
Phượng Kinh Hồng giọng trào phúng mang theo một tia cười lạnh.
"Ngay cả ngươi theo bổn vương bao nhiêu năm cũng có suy nghĩ như vậy thì mấy lão già kia lại có suy nghĩ gì? Hẳn là muốn diệt trừ vị vương phi tương lai này của bổn vương để khỏi chướng mắt đi."
Thiếu niên nghe đến đây vội vàng dập đầu.
"Thuộc hạ biết tội, xin tự nguyện chịu phạt."
Vậy thì lui xuống chịu ba mươi băng tiên đi.
Phượng Kinh Hồng phất tay áo ra lệnh cho thiếu niên lui xuống.
Đồng Ân nghe xong khẽ cắn môi nhưng vẫn tuân lệnh lui xuống lãnh phạt.
Băng tiên không phải hình phạt quá tàn khốc nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
Đương nhiên rồi, đã là hình phạt thì sao có chuyện thoải mái được chứ.
Sau khi Đồng Ân lời xuống lãnh phạt, Đao Quang tiến vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Vương gia, mấy ngày nay thuộc hạ không thấy Kiếm Ảnh đâu hết, e là hắn đã xảy ra chuyện."
Phượng Kinh Hồng nghe vậy gõ gõ mặt bàn quay ra nói với Đao Quang.
"Hắn có việc đã xin phép bổn vương đi trở về rồi."
"Hắn trở về rồi sao? Sao có thể?"
Đao Quang lẩm bẩm như không tin vào điều mà bản thân nghe được
Kiếm Ảnh với hắn là huynh đệ ruột dù từng rất nhiều lần gây gổ đánh nhau nhưng bọn hắn vẫn luôn gắn bó như hình với bóng.
Chưa lần nào một trong hai rời đi mà không nói trước.
Lần này Kiếm Ảnh trở về không một lời từ biệt làm Đao Quang có chút sững sờ.
Ngây người một lúc, hắn như nhớ ra điều gì liền quỳ xuống.
"Vương, thuộc hạ đã lâu không trở về xin người ân chuẩn."
Phượng Kinh Hồng nhìn thuộc hạ quỳ xuống trước mặt, nhướn mày không chút để ý nói.
"Không được.
Con đường đấy là do hắn chọn, ngươi không cần ngăn cản hắn."
"Nếu đó là mệnh của hắn, thuộc hạ xin nhận nhưng đây lại là vận mệnh của thuộc hạ, thuộc hạ không cần hắn thay thế.
Xin vương gia ân chuẩn."
Đao Quang nói ra lời từ tận đáy lòng, liên tục dập đầu cầu xin Phượng Kinh Hồng chẳng mấy chốc trán hắn đã chảy ra máu tươi.
Thấy Đao Quang dập đầu không chút do dự, mỗi lần trán hắn chạm xuống đất, lực đạo lại gia tăng một phần, Phượng Kinh Hồng nhíu mày phất tay.
"Được rồi.
Chuyện của hai người các ngươi, các ngươi tự giải quyết cho tốt đừng làm phiền bổn vương."
Đao Quang nghe xong vội vàng dập đầu, lực đạo không hề nhẹ, lần này ngẩng đầu lên trán của hắn đã be bét máu thịt.
Dập đầu đến không muốn sống như hắn cũng chẳng còn mấy ai.
Tạ ơn xong, hắn vội vàng lui ra lên trở về để ngăn cản chuyện ngốc nghếch mà Kiếm Ảnh muốn làm.
Đương chân hắn chuẩn bị bước ra cửa phòng là lúc thì lời nói của Phượng Kinh Hồng vang lên.
"Khoan đã.
Ngươi chờ ba ngày sau theo bổn vương trở về."
Đao Quang trong lòng mặc dù muốn lập tức xuất phát trở về ngăn cản Kiếm Ảnh ngày lập tức nhưng vẫn cung kính nhận lệnh chờ ba ngày sau theo Phượng Kinh Hồng trở về.