"Trẫm biết nàng chỉ là một hài tử, lại được chúng ta bảo vệ quá tốt nên thiên chân, đơn thuần nhưng trên đời này không thể mãi để nàng thiện lương mãi được.
Nhất là trong hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này, bên dưới mặt hồ phẳng lặng vẫn còn vô số sóng ngầm mãnh liệt."
Đế vương vừa nói vừa đỡ Nhật Uyên đứng dậy.
"Trẫm cả đời chỉ yêu một người cũng chỉ lấy một người.
Trẫm đã mất đi nữ nhân trẫm yêu nhất cũng không thể mất đi nữ nhi duy nhất của chúng ta nữa."
"Nhưng mà..."
Chưa đợi Nhật Uyên nói thêm điều gì, nam nhân đã lên tiếng nói tiếp.
"Trẫm biết ngươi muốn nói gì.
Nếu có thể, trẫm cũng muốn nâng niu, sủng ái nàng, giúp nàng phô trải con đường phía trước nhưng thời gian đã không còn nhiều nữa.
Muốn hùng ưng nhanh chóng trưởng thành không thể mãi bao bọc nàng dưới cánh chim mãi được.
Nàng sau này còn có một con được rất dài để đi, vương vị này cũng cần có người kế thừa."
"Ý ngài là..."
Nhật Uyên từ trong lời của vị quân vương nghe ra ý định của hắn, nàng định lên tiếng nói ra thì bị nam nhân giơ tay ngăn lại.
"Ở địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, nếu không đánh nàng rớt xuống bụi bặm, nếm trải đủ mọi thói đời nóng lạnh thì đến khi bước lên địa vị cao mới có thể thật sự hiểu được nỗi khổ của dân chúng trong thiên hạ.
Có như vậy nàng mới phân biệt được ai tiếp cận nàng với ý đồ xấu, ai thật lòng đối tốt với nàng."
"Trẫm chỉ hi vọng sau khi bị đày vào lãnh cung, nàng sẽ không oán hận trẫm."
Nam tử thở dài từ ái nhìn nhân nhi trên giường.
Hắn mặc dù cũng từng oán hận nàng nhưng lại không thể không quan tâm đến nàng.
Dù gì nàng cũng là hài tử của hắn cùng nữ nhân hắn yêu nhất a.
Hắn sao có thể thật sự bỏ rơi nàng, không yêu thương nàng được chứ.
Hắn chỉ là không biết cách nào đối mặt nàng mà thôi.
Hàn Băng Vô Tình nằm trên giường, mí mắt trầm trọng không thể mở ra được, chân tay một chút sức lực cũng không có.
Toàn thân nàng mềm mại uể oải nằm trên giường cũng đã nghe một phần nào cuộc đối thoại giữa hai người.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, có chút ngọt, vài phần khổ, thêm xíu ê ẩm và nhiều hơn đó là đau lòng.
Sau khi dặn dò thêm Nhật Uyên một vài điều, vị quân vương mới quay người bước ra ngoài.
Hắn đứng trong sân của công chúa hồi lâu, ánh mắt xa xăm mà nhìn về phía phòng của nữ nhi nhỏ tuổi.
Mãi cho đến khi một lão thái giám đi đến bên cạnh hắn hành lễ.
"Hoàng thượng! Mọi chuyện nô tài đã an bài thỏa đáng."
"Rất tốt."
Nam nhân để lại câu này rồi mang theo lão thái giám rời đi.
Mọi việc hắn có thể làm, hắn đã sai người sắp xếp tốt.
Hắn là một vị đế vương uy nghiêm nhưng cũng là một phụ thân từ ái.
Hắn thân là đế vương lại không thể bảo vệ hoàng hậu của mình cũng không thể cho tiểu công chúa của hắn vô ưu vô lự lớn lên trong sự sủng ái.
Là một phu quân, hắn không thể cứu được thê tử của mình.
Với vai trò là một phụ thân, hắn không thể cho nữ nhi của hắn một đời bình an hỉ nhạc nhưng nhưng hắn tất sẽ khuynh tẫn hết thảy bảo hộ nàng hiện tại, nâng bước nàng sau này.
Đây là tất cả những gì một người phụ thân như hắn có thể là để bảo vệ nữ nhi của hắn, bảo hộ trân bảo mà cả đời vị quân vương này mới có được.