Phượng Họa Phong Vân


Hương thơm trên cơ thể thiếu nữ mang theo mùi hoa cùng dược thảo nhàn nhạt phả vào mũi hắn.
Mùi hương này thật quen thuộc làm hắn có chút thất thần.


Lợi dụng lúc này, Hàn Băng Vô Tình cử động tay bị bắt được hòng phân tán thêm sự chú ý của hắn đồng thời một chân đá lên.


Việc nàng cử động đã lôi lại suy nghĩ của Phượng Kinh Hồng.
Theo bản năng, hắn giữ chặt nàng hơn nữa, hai người càng sát lại gần nhau hơn.
Dưới tình huống này, nếu hắn không buông nàng ra để tránh một chân của nàng thì khẳng định sẽ bị trọng thương và có nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn bởi vì nàng dùng lực không hề nhỏ.


"Ngươi ra chiêu thật độc ác." Phượng Kinh Hồng ghé vào tai nàng nói nhỏ đồng thời dùng một chân chế trụ cái chân không yên phận của nàng.
Nếu là người khác làm như vậy với hắn khẳng định hắn sẽ ném văng ra nhưng vừa rồi hắn không làm vậy.
Hắn phát hiện trên người nàng có một mùi hương rất quen thuộc vì vậy hắn càng muốn biết dưới lớp khăn che mặt kia sẽ che dấu một dung mạo như thế nào.



"Tại hạ có thể ra chiêu càng độc thêm chút nữa, vương gia muốn thử sao?" Hàn Băng Vô Tình nhân lúc hắn ghé sát lại gần mình mà đưa lên cánh tay khác lộ ra lưỡi dao đặt lên cổ hắn lạnh lùng nói.


Phượng Kinh Hồng không ngờ nàng còn có chiêu này nở nụ cười, bàn tay chế trụ tay nàng khẽ lật, lưỡi đao trên chính tay nàng liền chỉ vào nàng :"Ngươi nói xem!"

"Vậy thử xem là ngài chết trước hay là ta chết trước." Lưỡi đao Hàn Băng Vô Tình đặt trên cổ Phượng Kinh Hồng khẽ cứa vào da thịt hắn làm một tia máu hiện ra.


Phượng Kinh Hồng đưa tay sờ chất lỏng ấm áp trên cổ mình :"Ngươi là người rất thú vị cũng là người đầu tiên khiến bổn vương bị thương."

Hắn nhìn đám người Vân Khinh đang đứng quan chiến lại cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy có vài phần suy nghĩ sâu xa :"Ngươi đối với bọn họ rất tốt lại đối xử với bản thân rất tàn nhẫn là vì sao đâu?"

Hàn Băng Vô Tình theo ánh mắt hắn nhìn đám người Vân Khinh rồi ngẩng đầu lên bất giác đối diện với ánh mắt của hắn chợt lại nghe thấy câu hỏi này có chút sửng sốt :" Đúng vậy.
Là vì sao đâu?"

Không chỉ riêng Hàn Băng Vô Tình sửng sốt mà ngay cả Phượng Kinh Hồng sau khi nói xong câu này cũng lâm trầm mặc nhưng khi thấy câu nói của nàng lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.



Sau đó, một câu nói nàng đã cắt đứt suy nghĩ của hắn :"Vương gia là đang thương hoa tiếc ngọc sao?" Lời này của nàng mang theo một tia châm chọc không biết là đang châm chọc chính bản thân nàng vẫn là châm chọc hắn.


"Không biết các hạ là hoa là ngọc gì!" Nói rồi hắn ra tay nhanh như chớp cướp lấy chiếc khăn trên mặt nàng để lộ ra dung mạo.


Hắn còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của nàng thì nàng đã cúi đầu thấp đầu xuống không cho hắn nhìn thấy.


Phượng Kinh Hồng liền cúi đầu lại gần thì đột nhiên dưới chân cảm thấy đau nhói thì ra Hàn Băng Vô Tình bất ngờ dẫm lên chân hắn.
Phượng Kinh Hồng nhất thời buông lỏng làm Hàn Băng Vô Tình tránh thoát đồng thời cho hắn một chưởng.
Một chưởng này của nàng tựa hồ mang theo kình phong nhưng kì thực khi đánh lên người lại không hề mang theo lực sát thương nào.
Hàn Băng Vô Tình chỉ mượn lực một chưởng này nhảy cách xa hắn.


Phượng Kinh Hồng đưa tay lên sờ nơi một chưởng này đánh trúng lại không hề có bất kì cảm giác không khỏe nào.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận