Phượng Hoa Thiên Vương Phi Nàng Đừng Làm Loạn


Thẩm Long Phượng nhìn cô, Tố Thanh Vân toát mồ hôi lạnh" Ngươi...ngươi định làm gì"Thẩm Long Phượng trừng mắt, sát khí đang đổ lên đầu cô." Ngươi dám phá vỡ buổi dùng trà của ta và Thanh Từ""Ế, sao ngươi lại nhìn ra được..."Thẩm Long Phượng ngay từ đầu đã không yêu cô, hắn chẳ muốn lãng phí thời gian với vị vương phi này nên đã quay về.Tên khốn, hỏi chưa được ba câu, được đấy, tôi sẽ trả thù.Tố Thanh Vân quay trở lại về phủ của mình, nàng thở dài đi thay y phục rồi dùng bữa.Hôm nay kỉ niệm một ngày xuyên không thành công, ta đây phải ăn nhiều thức ăn lên mới được.Cô dăn A Kiều đi chuẩn bị đầy đủ thức ăn mà cô thích.Một lúc sau~~A Kiều lúc này nhìn vào những món ăn đang ở trên bàn, cô có vẻ thích thú.

Tố Thanh Vân để ý, nàng mỉm cười, chống tay lên cằm" Ăn cùng ta cũng được"" Nhưng mà tiểu thư thân phận cao quý, sao em có thể ăn cùng người được ạ"" Không sao, hôm nay ta vui, cho em ăn cùng chứ sao"Cả hai người cùng nhau vui vẻ dùng bữa, tận hưởng niềm vui riêng của mình.Đến tận đêm khuya, khi nha hoàn A Kiều và mấy người ở đây đều đã đắm chìm vào trong giấc mộng, quả là một thời cơ tốt nhất cho Tố Thanh Vân bí mật dạo chơi ở bên ngoài phủ của mình.


Nàng mặc đồ màu đen, lấy dây đai buộc tóc thành con trai, trông thật là mỹ miều a." Được rồi, lượn thôi"Tố Thanh Vân cũng tò mò về nơi mà tên Thẩm Long Phượng đang ở, liền lén la lén lút mang theo một chút độc dược nàng tự tay chế ra, nhưng độc dược này không nguy hại đến tính mạng nên cũng là an oàn.Tại phòng của Thẩm Long PhượngSau khi đã phủi bụi độc vào các lính canh ở đây, Tố Thanh Vân có thể dễ dang lẻn vào.Căn phòng cũng đẹp phết ấy chứ, thế người đâu rồi?Tố Thanh Vân bước vào phòng, trông nàng bây giờ có khác gì thích khách.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ trong phía bên kia, Tố Thanh Vân liền ngó qua, thế mà lại đụng trúng vào hắn.Thẩm Long Phượng nhìn nàng, ánh mắt hắn đầy sát khí.


Ngay tức thì, Tố Thanh Vân chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn bóp lấy cổ." Là ai đã phái người tới đây?"Hắn lườm cô, Tố Thanh Vân trở nên khó thở và run sợ.

Biết thế không nên ghé qua phòng hắn rồi cho xong." Bỏ, bỏ ra, khó...khó thở quá.

Hự..."Thật là, hắn ta mạnh thật đấy, tay vẫn chưa hề bỏ ra.Ôi rồi Tố Thanh Vân ơi, mày phái sống, không thể nào chết dưới bàn tay của hắn được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận