Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Lông cánh của Kim Ô tinh mịn, mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng, nước dính không thấm, dính lửa không bỏng, nếu dùng để may xiêm y, tự nhiên là nguyên liệu tốt nhất.
Thời điểm Dao Quang còn nhỏ, thần nữ thường xuyên chọc hắn chơi, muốn rút lông cánh của hắn làm xiêm y, nhưng chọc thì chọc, thần nữ chưa bao giờ nghĩ tới thật sự muốn lông cánh hắn, đối với Kim Ô mà nói, lông cánh tiếp nối với thần lực, mỗi khi rút một cây, đều sẽ chịu không nhỏ ảnh hưởng.
Dao Quang liên tiếp rút ba cây, ba cây lông cánh dài như cành liễu, phần đuôi chỉa một chút tơ hồng, cầm ở trong tay, hơi thở ấm áp của Kim Ô ập vào trước mặt.
Có thể làm Dao Quang để ý đến thế, đại khái cũng chỉ có yêu ma suýt nữa làm hắn tẩu hỏa nhập ma kia.
Thần nữ không khỏi thở dài: "Dao Quang, ngươi tìm được y, đúng không?"
"Đúng vậy." Dao Quang khôi phục thành người, ngồi ở trước bàn đá, đổ một ly trà cho thần nữ: "Thần nữ, ta thích y, ta chỉ muốn cùng y ở bên nhau."
"Ngươi đã quyết định, ta cũng không nói thêm gì.
Chỉ là," thần nữ dừng một chút, nói: "Cậu ấy là ma, ngươi là thần, thần ma thù đồ, cường ngạnh ở bên nhau, ai cũng đoán trước không được hậu quả, ngươi dù sao cũng phải có chút chuẩn bị, để ngừa vạn nhất."
"Ta biết rõ." Dao Quang cười cười: "Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên mà ta trở về."
Hắn lần này trở về không chỉ vì áo cưới, vẫn còn vì tìm kiếm có biện pháp không cho yêu ma cắn nuốt oán khí hay không, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân hắn bị Sở Từ đá gấp trở về.
Sở Từ là ma, cậu muốn oán khí, sẽ làm nhân tâm sinh oán niệm, sau khi bị Dao Quang ngăn cản vài lần, Sở Từ không thể nhịn được nữa mà đem hắn ném ra khỏi cửa.
Nhưng Dao Quang lại cần phải ngăn cản cậu, cậu muốn oán khí hai ba người không thể đủ, thế nào cũng phải là thi thể chồng chất trên chiến trường, thường xuyên qua lại, oán khí mọc lan tràn, tới nỗi nhất định, cậu lại phải chịu trời phạt thêm một lần.
Sở Từ nói kỳ thật không sai, Dao Quang chính là vì diệt ma mà sinh, Dao Quang vốn chính là thiên kiếp của cậu.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Càn Nguyên phong bế ký ức của Dao Quang, ngược lại làm hắn trời xui đất khiến, yêu phải yêu ma vốn nên chính tay hắn giết chết.
Sau khi cáo biệt thần nữ, Dao Quang lại đi tìm Càn Nguyên, Càn Nguyên như biết hắn sẽ đến, ngồi ở giữa đình trong Thiên Trì, Dao Quang nhìn nước Thiên Trì một cái, theo bản năng nhíu mày.
Thiên Trì súc chính là linh khí hóa thành nước, cùng nước trên nhân gian không giống, Dao Quang ở nhân gian chơi nước như thế nào cũng sẽ không làm ướt lông chim, nhưng ở Thiên Trì, dính một chút nước lông chim liền ướt đẫm, cho nên hắn phi thường không thích đi vào nơi này.
Hắn nhịn xuống xúc động xù lông, một lược đến trước mặt Càn Nguyên, ngồi xuống.
Càn Nguyên nói: "Dao Quang, ngươi cùng nó lại ở bên nhau, có phải hay không?"
Dao Quang gật đầu.
"Ngươi có thể cùng nó một lần nữa ở bên nhau, ta rất ngoài ý muốn." Càn Nguyên sau khi an tĩnh một lúc lâu, nói.
"Vì sao?"
"Tính lên, ngươi kỳ thật cũng không có chân chính gặp qua thời điểm nó họa loạn nhân gian." Càn Nguyên trả lời: "Ba ngàn năm trước nhân gian không có một ngọn cỏ, vô số người bị oán khí cảm nhiễm, thật sâu hãm trong oán hận, không thể thoát khỏi.
Hạ phàm một chuyến, một bước có thể dẫm phải ba cổ thi thể, nhưng nó còn không có dừng tay, khi ta nhìn thấy nó ngồi ở trên ngọn núi do thi thể xếp thành, ta liền biết, ta cần phải giết nó."
Đó là chuyện thật lâu trước kia, nhưng Càn Nguyên vô luận như thế nào cũng không có biện pháp quên, con yêu ma kia cao cao ngồi ở trên núi thi, cả người sũng máu tươi, nhưng mặt cậu vẫn sạch sẽ, ở trong màu máu nồng đậm, trắng đến làm người sởn tóc gáy.
Cảm giác được động tĩnh, mặt cậu vô biểu tình mà rũ mắt xuống, trong mắt tối tăm chỉ có sát ý lạnh băng.
Ma khí đầy trời, thiên địa ảm đạm thất sắc.
"Nó không có cảm tình, ngũ cảm không thông, chỉ muốn hủy diệt, làm ta cảm thấy sợ hãi.
Ta khi đó có trực giác mãnh liệt, không giết nó, mọi người, bao gồm thần, cũng toàn bộ phải chết."
Càn Nguyên nhớ tới hồi ức khủng bố, trầm mặc hồi lâu, còn nói thêm: "Cho nên nó sẽ để ngươi ở lại bên người mình, ta rất ngoài ý muốn."
Dao Quang bừng tỉnh: "Ngươi cho rằng, y sẽ trực tiếp giết chết ta."
"Đúng vậy." Càn Nguyên trả lời: "Dựa theo cách làm của nó, nó giết ngươi mới là bình thường, để ngươi sống ngược lại mới kỳ quái."
Càn Nguyên nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ là muốn nói cho hắn, yêu ma vô tình, nhưng cậu cố tình lại để Dao Quang ở lại bên người, đây liền rất ý vị sâu xa.
Dao Quang đột nhiên hỏi nói: "Yêu ma vì sao vô tình?"
"Bởi vì yêu ma, phần lớn do oán hận sinh ra, chỉ biết hận, không có tình.
Mà Sở Từ, cậu ta càng đặc biệt, cậu ấy không phải yêu ma tầm thường, y là từ Cực Thiên sinh ra." Càn Nguyên suy tư nói: "Dao Quang, ngươi đi qua Cực Thiên, ngươi nên biết, đi ra từ Cực Thiên cái gì đều không có, là hai bàn tay trắng chân chính, gió cũng sẽ không đi ngang qua.
Nó liên tiếp chính là tử vong, chỉ tiếp nhận tất cả oán hận trên nhân gian.
Kỳ thật, nói Sở Từ là yêu ma, cậu ta càng gần với hoá thân của ' chết chóc '."
"Ta vẫn luôn không rõ, vì sao mấy vạn năm Cực Thiên đều không có động tĩnh, lại ba ngàn năm trước bỗng nhiên xuất hiện yêu ma, đây là điềm xấu hiện ra, nhưng đến tột cùng ý vị là gì, ta lại tính không ra."
"Ta đã biết," Dao Quang cong đôi mắt lên, trả lời: "Ngươi lo lắng ta, nhưng mà không cần lo lắng, ta là thần, ta sẽ không đi lên lối mòn.
Còn A Từ, ta sẽ nhìn cậu ấy, ta sẽ không làm cậu ấy lại đả thương người khác, cũng sẽ không làm ai khiến cậu ấy bị thương."
Hắn đứng dậy muốn chạy, Càn Nguyên vội vàng nói: "Dao Quang, ngươi là thiên kiếp thứ nhất của cậu ấy, nhưng ngươi hiện tại không có tác dụng, lại cùng cậu ấy ở bên nhau, Thiên Đạo nhất định sẽ giáng xuống thiên kiếp thứ hầu, đó chính là tử kiếp cậu ta phải chết không thể nghi ngờ, ngươi cũng trốn không thoát.
Ngươi ——"
Dao Quang nhẹ nhàng đánh gãy ông: "Ta sẽ không rời khỏi y."
Tiểu Thần Quân ngắn ngủn mấy năm đem yêu hận tình thù đều trải qua một lần, nhưng khi hắn trở về thoạt nhìn tựa hồ cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, chỉ là trở nên trầm ổn rất nhiều, vì thế Càn Nguyên suýt nữa đã quên, hắn đã từng điên cuồng đến tình trạng gì.
Cho tới bây giờ, nghe được những lời này của hắn, Càn Nguyên mới nhớ tới, Dao Quang đã không phải là Dao Quang lúc trước, hắn sớm đã cố chấp đến tận xương, yêu ma kia hiện tại tức là chấp niệm của hắn, cũng là nới hắn hướng tới, hắn không có khả năng rời khỏi cậu.
Càn Nguyên cứng họng.
Dao Quang đề tài chuyển: "Ta đi tìm chút sách nhìn, đi trước."
Dao Quang vốn định ở trên trời mấy ngày, chờ đến khi Sở Từ hết giận lại trở về, nhưng mà trở lại trên trời, hắn phát hiện chính mình một khắc đều chờ không được, nhớ nhung tất cả đều là Sở Từ, sách đặt ở trước mắt, hắn một chữ cũng đọc không vào.
Hắn không hề miễn cưỡng chính mình, suốt đêm trở lại nhân gian.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn đang ở một gian sân nơi sâu trong núi rừng gần thành trấn, ngói viện mà thiên thần chế tạo tất nhiên cùng nhân gian khác nhau, trong phòng không dính bụi, trên sàn toàn bộ phủ kín thảm mềm mại, khi trời nóng, sẽ có ngọc lạnh hạ nhiệt độ, khi trời lạnh, sẽ có hắn phụ trách.
Khi hắn trở về, trong phòng chỉ sáng lên ngọn đèn mờ nhạt, nhỏ bé yếu ớt nhưng không dập tắt, lại làm tâm tình nóng nảy của hắn trở nên vững vàng.
Hắn lặng lẽ đẩy cửa ra, thay quần áo, trở lại trên giường, đem Sở Từ ôm vào trong lòng ngực.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn xuyên thấu qua quần áo đơn bạc, nhanh chóng truyền đến trên người Sở Từ, Sở Từ mơ mơ màng màng muốn né: "......!Nóng."
Dao Quang chế trụ eo cậu, nằm ở trên người cậu, nhè nhẹ nói: "Thời điểm trước kia ôm ngươi ngươi chưa bao giờ trốn, có lông Kim Ô liền ghét bỏ ta, thật không có lương tâm, ca ca."
Sở Từ suýt nữa bị áp cho tắt thở: "Thật nặng......!Tránh ra."
"Nặng sao," Dao Quang thanh âm càng ngày càng thấp: "Ta cho rằng ngươi đã quen rồi."
Sở Từ mở mắt ra, nắm lấy tay hắn đáng có ý đồ cởi bỏ đai lưng của cậu: "Bảo ngươi lăn, ngươi sao nhanh như vậy liền trở lại, tiếp tục cút đi."
Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm cậu nghe tới mềm mà lười, cũng không có lực uy hiếp, ngược lại có chút ý vị lưu luyến.
"Bởi vì ta nhớ ngươi" Dao Quang chế trụ lại cổ tay của cậu, áp lên giường: "Để cho ta tới nhìn xem, ngươi có nhớ ta hay không."
Đai lưng rơi xuống trên mặt đất, vô thanh vô tức, ánh nến tối tăm nhảy lên một chút, loang đến bóng đêm ngoài cửa sổ cũng trở nên ôn nhu.
"Ca ca," Dao Quang hàm hồ mà hô một tiếng, nắm cằm cậu, hôn qua: "Không cần lại lăn lộn người khác, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ cho ngươi."
Sở Từ ý thức có chút không rõ lắm, theo bản năng hỏi: "Ngươi cho ta cái gì?"
Nhưng mà ngay sau đó, cậu liền thanh tỉnh.
Hơi thở Kim Ô truyền tới, nhiệt liệt, nóng bỏng, nóng làm cậu nhịn không được run rẩy, ngón tay bắt lấy cánh tay Dao Quang: "Ôi......"
Cậu quay đầu đi muốn tránh, "Dao Quang, không cần......"
Thái Dương Thần Hỏa vốn là lửa diệt ma, nhưng đi vào trong thân thể cậu, lại không thương tổn cậu nửa phần, mà là cùng ma khí hòa thành một thể, hóa thanh sương mù nhè nhẹ từng đợt từng đợt.
Cậu bởi vì không nuốt được oán khí mà sinh ra cảm giác đói khát được thỏa mãn, thay thế chính là một loại ấm áp, như có thể hòa tan cảm giác kỳ dị của cậu.
Qua hồi lâu, cậu từ trạng thái vô lực hoà hoãn lại, đẩy Dao Quang ra, "Ngươi điên rồi."
Trên môi cậu dính một chút vết máu, đuôi mắt vẫn còn hồng, thoạt nhìn diễm lệ đến tận cùng, cố tình thần sắc lại lãnh đạm, vừa tàn nhẫn, lại ôn nhu.
Dao Quang đè thấp mi, hỏi: "Máu Kim Ô không ăn ngon hơn oán khí sao?"
"Dao Quang," Sở Từ nhìn hắn, "Ngươi nếu là muốn chết, không đáng dùng phương thức như vậy, ta hiện tại có thể đưa ngươi lên đường."
"......"
Dao Quang an tĩnh một lát, bỗng nhiên như là đứa trẻ được khen thưởng, cong khóe môi lên, chắc chắn mà nói: "Ngươi đau lòng ta."
"Ngươi có phải hay không luyến tiếc ta," thấy Sở Từ không để ý tới hắn, Dao Quang cũng không nhụt chí chút nào, kiên trì không ngừng mà truy vấn: "Ngươi đã có một chút thích ta, phải không?"
Hắn hiện tại chính là tướng quân thắng trận, tinh thần sáng láng, Tiểu Thần Quân lúc trước khí phách hăng hái trở lại, ríu rít, ồn ào đến muốn mạng, hận không thể ở bên tai Sở Từ hỏi hơn một ngàn vạn lần.
Sở Từ bị hắn ồn ào đến phiền không chịu nổi, ma khí một quyền, đem hắn cuốn ra ngoài cửa: "Lăn."
Dao Quang: "......"
Không có mặc quần áo ở ngoài, chẳng sợ đây là sân nhà mình, vẫn là đồi phong bại tục, hắn một khắc trước bị ném, sau một khắc liền theo ma khí một lần nữa trở lại trên giường, "Ca ca, bên ngoài lạnh lắm, ngươi giúp ta ủ ấm."
Sở Từ bị hắn ôm đến kín mít, "Rầm" một tiếng ngã xuống: "......"
Cậu phát hiện, thời điểm Dao Quang dù làm nũng hay là có việc xin cậu, phá lệ thích gọi cậu là ca ca, giống như gọi như vậy, hắn như là có thể ỷ vào tuổi còn nhỏ thuận lý thành chương muốn sủng ái.
Con chim hơn 3000 tuổi, giả thành thiểu niên không rành thế sự, hắn thật đúng là không biết xấu hổ.
Tòa sân mà Dao Quang làm có thể mang đi, bọn họ cũng không có khả năng thật sự ở nhân gian an cư một chỗ, rốt cuộc vẫn luôn nhìn phong cảnh cùng một nơi, dù đẹp cũng sẽ nhìn chán.
Thời điểm cuối thu lại tới, Dao Quang sửa nhà......!Phải nói trang trí lại nhà, cùng Sở Từ dọn đến một chỗ lá phong trong rừng.
Trong rừng từng cây lá phong đỏ như lửa, phóng mắt nhìn lại, giống như đốt mây.
Nhà bọn họ dừng ở bên một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, cuốn lá đỏ chảy xuôi về phía trước, là phong cảnh mùa thu không thể đẹp hơn.
Khu rừng này cây phong phần lớn lớn tuổi, nhánh cây buông xuống, giơ tay có thể với tới, Sở Từ rất có hứng thú mà dựt xuống vài lá cây.
Dao Quang ở cách đó không xa nhìn cậu, chỉ cảm thấy bộ quần áo của cậu so với lá phong còn đỏ hơn.
Nếu mà hiện tại thành thân, có thể trực tiếp làm áo cưới.
Ở rừng phong ở mấy ngày, hai người cảm thấy nhàm chán, liền đi thành trấn gần đó.
Thành trấn tự nhiên không náo nhiệt như kinh đô, nhưng cũng có lạc thú của nó, thời điểm bọn họ đến, đang diễn ra lễ nén cầu chọn rể của thiên kim một hộ nhà, người vây xem đứng đầy, đều muốn nhìn vị tiểu thư này cuối cùng sẽ chọn vị công tử nhà ai.
Dao Quang như suy tư gì mà nhìn tú cầu tinh xảo trong tay vị thiên kim kia, quay đầu hỏi: "Ca ca, ta cũng làm một tú cầu cho ngươi được không?"
Sở Từ nghi hoặc: "Ngươi mỗi ngày rốt cuộc suy nghĩ thứ gì?"
"Thiên kim nhà người ta chọn rể cũng có tú cầu xinh đẹp, ta không thể làm ngươi bị thiệt, ngươi cũng phải có."
"......" Sở Từ đầu ngón tay nhảy ra một sợi ma khí: "Ta cảm thấy đầu của ngươi rất thích hợp, dứt khoát tặng cho ta đi."
Dao Quang sau này chợt lóe: "Ngươi thật vô tình, ta rất thích."
Bọn họ nháo, vị thiên kim kia vứt tú cầu, không nghiêng không lệch, vừa lúc hướng Dao Quang mà đến.
Dao Quang cả kinh, cho rằng nàng ấy ném sai, đem tú cầu biến ảo sang phương hướng khác, "Lạch cạch", chỉ nghe tú cầu kia rơi trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, thấy thiên kim bất mãn mà bĩu môi, làm người đem tú cầu lấy về, lại hướng bên này của hắn ném thêm một lần.
Lúc này, Dao Quang biết nàng ấy không phải ném sai, chính là muốn ném cho hắn.
Hắn theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Sở Từ không biết khi nào ngồi ở trà lâu đối diện, cong mắt nhìn lại đây, tựa hồ đối với khốn cảnh hiện tại hắn gặp phải rất là vui vẻ.
Dao Quang thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói thầm một tiếng: "Bỏ chồng bỏ con, người xấu."
Tú cầu lại một lần rơi xuống trên mặt đất, thiên kim không phục mà "Hừ" một tiếng, lại gọi người đem cầu lấy về, chuẩn bị lại ném một lần.
Nhưng nàng ấy không nghĩ tới, tú cầu rơi xuống một nửa, thế nhưng giữa không trung đi vòng vèo, dừng ở bên chân nàng ta.
Nàng ngẩn người, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiểu lang quân mà nàng liếc mắt một cái nhìn trúng nói: "Đa tạ cô nương hậu ái, nhưng mà tại hạ sớm đã thành thân, thể tử trong nhà ôn nhu săn sóc, ta đối với y toàn tâm toàn ý.
Mong cô nương thu hồi tú cầu, chọn chàng rể hiền khác."
Trò khôi hài này làm người vây xem cảm thấy mỹ mãn, sôi nổi cười rộ lên, hỏi: "Tiểu lang quân một người ra cửa sao? Hôm nay náo nhiệt như vậy, sao không đem lệnh chính cũng mang ra nhìn một cái?"
Vị thiên kim kia bị cự tuyệt, cũng không tức giận, cũng đi theo nói: "Ta cũng muốn gặp thê tử của tiểu lang quân một lần."
Dao Quang bất đắc dĩ mà cười rộ lên, mũi chân điểm một chút, nhảy đến trước cửa sổ trà lâu, hướng Sở Từ vươn tay: "Vị mỹ nhân này, không biết ta có vinh hạnh, có thể mời ngươi cùng về nhà hay không?"
Tác giả có lời muốn nói: Có!
- -------------------------------------.