Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


"Một, hai, ba..." Diệp Tống giơ cao bài vị tựa như thật sự muốn đập xuống.
Đếm đến ba, đang chuẩn bị đập bỗng nhiên một làn khói mỏng từ bài vị bay ra, ngăn cản noi: "Đừng đập! Đừng đập! Không phải lão đạo ra rồi sao!" Diệp Tống ý cười càng sâu, đem bài vị ôm vào trong ngực, nghe lão đầu nhi ngồi ở một đệm hương khác đang đổ mồ hôi lạnh thổn thức, "Cái khác ngươi không học, lại học thói lưu manh của tiểu thư thối kia.

Quả nhiên là phu xướng phụ tùy a..."
Diệp Tống híp híp mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Lão nhân vội vàng sửa lại: "Ai ai, ngươi mau nói đi, muốn cái gì? Đừng trì hoãn thời gian, lão đạo còn phải trở về." Hắn trừng mắt Diệp Tống, bổ sung nói, "Không được mở miệng ra nói cái gì mà "lão tử muốn là đệ nhất thiên hạ" loại yêu cầu này không thực tế! Nhưng nếu muốn thay đổi thể chất cơ thể trở nên thích hợp tập võ làm ít công to, cùng mới tăng trí nhớ để xem binh thư không bao giờ quên thì có thể suy xét."
Diệp Tống cười to: "Trên đời này vốn dĩ không có cái gì là có sẵn, thay đổi mà không làm ảnh hưởng tới dòng chảy xung quanh sẽ không tính là quá phận.

Thì ra ngươi đã sớm biết ta muốn cái gì."
"Không phải lão đạo sớm biết," lão nhân liếc mắt nhìn nàng một cái nói, "Mà là trong lịch sử ngươi vốn dĩ nên như vậy." Thấy Diệp Tống vẫn một bộ ung dung, hắn đi thẳng vào vấn đề, "Vậy theo như lời ngươi nói, lão đạo ta chỉ là một cái Tán Tiên, nào có quyền lực đưa người từ thế giới khác tới đây.

Là do Diêm Vương sai lầm nên đặt hồn ngươi và Diệp Tống nơi này bị sai chỗ.

Ngươi mới đúng là thuộc về nơi này, cho nên muốn trở về, cơ bản không có khả năng."
Diệp Tống sửng sốt: "Lúc trước ngươi nói ta về sau sẽ phát tài, hóa ra là tùy tiện lừa ta sao?"
Lão nhân rụt cổ nói: "Không phải ngươi hiện tại cùng phát tài giống nhau sao, tướng quân phủ còn chưa đủ tiền sao? Hơn nữa...tình lang của ngươi, cũng coi là cấp bậc tổng thống, cũng có đủ mặt mũi a...Tài sắc song thu, còn gì mà ngươi chưa đắc ý?" Đương nhiên, về sau còn có quyền.

Diệp Tống cẩn thận tự hỏi một chút vấn đề này, nếu lúc trước có rất nhiều điều không như ý nhưng hiện tại mấy cái đó đã tan thành mây khói.

Nàng khôi phục lại thân phận tự do, có cha là tướng quân, đại ca cũng là tướng quân, còn được nam nhi tôn quý nhất thiên hạ thích, tựa hồ...rất đắc ý.

Không cho Diệp Tống nghĩ nhiều, lão nhân ngồi thẳng lưng, trong tay phất trần tuyết trắng, đứng đắn nói: "Cái ngươi muốn chính là cơ thể mạnh mẽ cùng đại não phát triển linh hoạt có phải không? Hiện tại có thể bắt đầu rồi."
Diệp Tống kiên định gật gật đầu.

Vì thế lão nhân nhắm hai mắt, bắt đầu lẩm bẩm, Diệp Tống cúi đầu phát hiện quanh thân xuất hiện bạch quang nhàn nhạt, còn không đợi nàng ngạc nhiên xong, lão nhân đã giương lên phất trần, phảng phất như có một cỗ sức sống rót vào trong cơ thể Diệp Tống, khiến nàng thoải mái cực kì.

Nàng hít sâu hai ngụm, lão nhân hỏi: "Kỳ thật lão đạo còn có thể xóa mờ vết thương trên người ngươi, ngươi có muốn không?"
Diệp Tống phất phất góc áo, ôm bài vị của lão nhân đứng dậy nói: "Cái này không cần." Nàng đặt bài vị về chỗ cũ, cười tủm tỉm, "Lão tổ tông, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa."
Diệp Thanh ở trong phòng đọc sách, cho lui hạ nhân.

Có đôi khi nàng suy nghĩ, nếu cái chân này còn tốt, nàng hết thảy đều thực hoàn mỹ.

Nàng có gia đình, có ấm áp.

Chẳng qua nàng là người luôn biết đủ, như bây giờ là tốt rồi, nàng chỉ cần để bản thân sống tốt, cố gắng không liên lụy người khác, không để người khác vì nàng mà phải trả giá.

Buổi tối nàng tự rửa mặt, tự lên giường.

Nhưng như vậy khá tốn thời gian, nàng phái vất vả một lúc lâu mới thuận lợi bò lên giường.

Kết quả xe lăn bất thăng bằng, bánh sau bị trượt một chút, cả người nàng liền đổ về phía sau.

Nàng không kịp kinh hô, ánh nến trong phòng chợt lóe, phía sau liền xuất hiện một đôi tay vững chắc giữ lấy eo nàng, thân thể nàng cứng đỡ, nghiêng đầu nhìn lại.

Quy Dĩ đầu gỗ, không nói một lời bế nàng lên giường.

Diệp Thanh vừa thẹn lại vừa bực, nắn chặt chăn, nhăn mày đẹp hỏi: "Ngươi vào phòng ta làm gì?"
Quy Dĩ nhìn biểu tình oán trách của nàng, rũ mắt nói: "Thuận tiện đi ngang qua."
"Hoàng Thượng cũng tới?" Diệp Thanh nhẹ giọng hỏi.

Quy Dĩ nói thẳng không cố kỵ: "Ừm, đi xem nhị tỷ ngươi."
Diệp Tống mắng một câu: "Đúng là chủ nào tớ nấy." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng đáy lòng nàng lại vì Diệp Tống mà cao hứng.

Có người thích, có người yêu thương, chính là hạnh phúc, mặc kệ kết cục có như thế nào đi chăng nữa.

Nàng liếc mắt nhìn Quy Dĩ, thấy hắn đứng ở mép giường còn chưa đi, liền tức giận nói, "Ngươi còn không đi đi."
Quy Dĩ lấy trong ngực ra một bình thuốc mở ra trước mặt Diệp Thanh nói: "Đây là ta lấy từ Thái Y viện tới, trước khi ngủ ngươi xoa vào chân sẽ giúp cường gân hoạt huyết."
Diệp Thanh ngơ ngẩn nhìn tay hắn, tay hắn thực thô ráp, mặt trên đầy vết chai, khiến người ta cảm thấy an toàn mà ấm áp.

Diệp Thanh nhanh tay chộp lấy bình thuốc kia rồi lại nhanh chóng nằm xuống, đưa lưng về phía Quy Dĩ, đôi mắt rưng rưng, tận lực kiềm chế thanh âm nói: "Ta đã biết, cảm ơn ngươi, ngươi nhanh đi đi."
"Về sau cẩn thận một chút, đừng để ngã." Quy Dĩ chỉ để lại mấy câu này, sau đó mất dạng.

Chờ đến khi Diệp Thanh quay đầu nhìn, trong phòng đã không có một bóng người.

Diệp Tống đi dạo trong bóng đêm, trở lại phòng, ngồi trước gương tháo trâm, động tác dừng một chút, nhìn thấy trên gương đồng xuất hiện bóng nam nhân cười hỏi: "Đến đây lúc nào?"
Tô Nhược Thanh từ phía sau ôm nàng, ngửi hương thơm trên cơ thể nàng nói: "Mới đến không lâu."
Diệp Tống tóc dài xõa trên vai, xoay người nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn hỏi: "Có phải đã thăm khuê phòng nữ tử đến nghiện rồi không?"
Trên môi Tô Nhược Thanh tràn ra ý cười nói: "Bằng không nàng nói xem, ta có thể gặp nàng vào lúc nào? Cùng ta hồi cung, như vậy sẽ không cần đêm khuya tới khuê phòng của nàng nữa."
Diệp Tống thổi tắt đèn, cởi áo tháo thắt lưng cho Tô Nhược Thanh, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, mềm nhẹ mà ái muội, nghiền ngẫm nói: "Vậy huynh vẫn là tiếp tục tới thăm đi, chỉ cần nam nhân của ta gần bên, ta sẽ tận tâm hầu hạ."
Tô Nhược Thanh bế nàng lên giường, không đợi nàng chủ động muốn làm gì thì làm, liền trước một bước ôm nàng vào trong ngực, bàn tay xoa lên mái tóc nàng, thanh âm mang theo ôn nhu nói: "Phu thê cùng chung chăn gối chính là như vậy đi.

Se duyên kết tóc, bạc đầu không rời."
Diệp Tống đáp: "Ừm, nhưng trước tiên, huynh phải là một nam nhân bình thường đã."
Tô Nhược Thanh trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Nàng nói xem, ngày mai ta có nên ra một đạo thánh chỉ, phòng nàng làm phi, trực tiếp ép nàng vào cung không?"
Diệp Tống cười đến run rẩy nói: "Có thể a, trừ phi huynh có thể chịu đựng ta mỗi ngày leo tường, có thể chịu đựng ta độc chết mấy nữ tử kia, có thể chịu đựng ta độc sủng hậu cung làm gian phi, biến huynh thành hôn quân, ta đây không ý kiến."
Tô Nhược Thanh cũng rầu rĩ cười hai tiếng, nhẹ nhàng vỗ về lưng Diệp Tống nói: "Mau ngủ đi."
Diệp Tống chưa bao giờ hỏi đến hậu cung của Tô Nhược Thanh, nhưng không có nghĩa là nàng không để ý, không ghen.

Nàng chỉ muốn cho bản thân mình cái nhìn rộng lượng một chút, khiến cho bản thân nghĩ Tô Nhược Thanh sẽ không bao giờ đối đãi với phi tử nào như đối đãi với nàng.

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn tối đen như mực, Tô Nhược Thanh đứng dậy muốn rời đi, hắn còn phải về hoàng cung lâm triều.

Bôn ba như vậy, không khỏi mỏi mệt.

Thanh âm hắn rất nhỏ, sợ đánh thức Diệp Tống, Diệp Tống lại có chút đau lòng, kỳ thật nàng đã sớm tỉnh.

Diệp Tống từ trên giường ngồi dậy, lấy áo choàng lên người hắn, giống thê tử hầu hạ trượng phu của mình.

Tô Nhược Thanh có chút ngây người, Diệp Tống ngồi quỳ trên giường, giúp hắn sửa vạt áo, sau đó thắt đai lưng nói: "Huynh nên mặc nhiều áo một chút, hiện tại bên ngoài vẫn rất lạnh." Vừa nhấc đầu, tùy nàng không nhìn rõ mặt Tô Nhược Thanh nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn.

Diệp Tống hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngay sau đó Tô Nhược Thanh cúi thấp đầu, lấy chăn bao lấy nàng, ở má nàng hôn một cái nói: "Ta phải đi rồi."
Sau đó Diệp Tống ngủ tiếp nhưng cũng nửa tỉnh nửa mê, trong mơ đều là bóng dáng Tô Nhược Thanh.

Ngày hôm sau tỉnh lại trời đã sáng choang, Diệp Tống mặc một thân áo bông xanh lá, tóc dài búi cao điểm thêm cây trâm, thân ảnh cao gầy nhỏ dài, quá mức mảnh khảnh.

Nàng ngáp dài đi tới nhà ăn, phảng phất giống như một đạo lượng lệ dương quang, cả phòng đều có vẻ sáng ngời.

Có chút lười biếng nhưng lại có một tinh thần sảng khoái.

Người nhìn đều thấy là cảnh đẹp ý vui.

Diệp Tống tiến vào, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm một cái màn thầu lên uống hai ngụm cháo, giương mắt thấy ba người đang nhìn nàng, không khỏi nói: "Trên mặt ta có cái gì sao?"
Đại tướng quân sang sảng cười to, nói: "Không tồi, A Tống rất soái khí, giống quân nhân a."
Diệp Thanh giật giật khóe miệng nói: "Kiểu này nhị tỷ mà lên phố, phỏng chừng lại khiến cô nương phải đối nhị tỷ buông khăn a."
Diệp Tống cười như không cười nói: "Không phải hôm nay ta cùng đại ca đi luyện binh sao, chẳng lẽ lại muốn ta mặc một thân váy, trang điểm rồi trang sức đầy đầu, phỏng chừng khi luyện binh sẽ không có tướng sĩ nào có thể chuyên tâm huấn luyện a."
Diệp Tu sặc, liên tục ho khù khụ.

Diệp Tống một bên uống cháo một bên vỗ lưng Diệp Tu, sau đó còn đối Diệp Thanh nói: "Lát nữa A Thanh cũng đi cùng chúng ta đi."
"A?" Diệp Thanh ngẩn người, có chút khó xử, "Muội không đi đâu, như vậy sẽ không tiện cho hai người."
"Ở nhà mãi cũng không tốt, ta đẩy muội đi." Diệp Tống quay đầu hỏi Diệp Tu, "Luyện binh rất căng thẳng sao?"
Diệp Tu đáp: "Không có.

Xe lăn ở nơi đó chạy qua chạy lại cũng không có vấn đề gì."
"Muội..." A Thanh không biết theo ai.

Diệp Tống nói trúng suy nghĩ của nàng: "Muội sợ người khác thấy muội không thể đi lại nên tự ti sao?"
"Không có..."
"Vậy muội sợ gây phiền toái cho chúng ta sao?"
Diệp Thanh không nói.

Diệp Tống uống xong chén cháo, một ngụm cho hết màn thầu vào miệng nói: "Nếu là cái thứ nhất, người Diệp ta chúng ta không cho phép tự ti, mặc kệ đi đến đâu, dù không thể đứng lên cũng phải quang minh lỗi lạc.

Nếu là cái thứ hai," nàng nhéo nhéo búi tóc Phái Thanh, cười ôn hòa, "Muội là người nhà chúng ta, không cần sợ sẽ gây thêm phiền toái có biết không, có cái gì không thoải mái, có yêu cầu gì cứ hào phóng mà nói ra.

Sẽ không có ai nghĩ muội phiền toái, là cái trói buộc."
Diệp Thanh nghe xong, nước mắt liền chảy ra, thê thảm nói: "Nhưng mà người ta sẽ nói a!" Gào xong, nàng liền nhanh chóng ăn nốt cháo, ăn xong liền phân phó nha hoàn: "Mau, đưa ta về phòng thay quần áo, ta cũng phải đi."
Ba người còn lại giương mắt nhìn nhau, Diệp Tống cười híp mắt gắp dưa muối cho Đại tướng quân và Diệp Tu nói: "Nào, cha và đại ca cũng ăn nhiều một chút."
Đại tướng quân hậu tri hậu giác mà thở dài: "A Thanh, thật dễ thương a."
"Phốc---" Diệp Tống cùng Diệp Tu không khắc chế, đồng thời phun cháo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui