Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Sau lưng hoa xuân tung bay, trước mặt là khoảng không rộng rãi, đưa mắt nhìn về phía xa là dãy núi chập trùng trải dài vô tận, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua lớp sương mù mỏng, trông đẹp vô cùng.
Vị trí này rất tuyệt, trải thảm dày lên bãi cỏ, Xuân Xuân lấy đồ ăn ăn bày lên, ba người cùng ngồi lên thảm vừa ăn vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh.

Xa phu đánh xe ngựa đi ra ngoài rừng hoa chờ.

Có thể tìm được chỗ tốt như Diệp Tống còn có một nhà khác, cách các nàng không xa.

Lều trại hoa lệ, oanh ca diễm diễm, bên ngoài lều trại treo vài tấm mành, vừa nhìn thấy cũng không khó phỏng đoán hẳn là công tử ăn chơi trác táng nhà nào đấy đưa mỹ nhân ra ngoài thành dạo chơi.

Từ trong lều trại truyền ra tiếng hát nhu mị của nữ tử, thi thoảng còn có tiếng cười đùa giỡn, ở chỗ Diệp Tống nghe vô cùng rõ.

Diệp Tống cùng Diệp Thanh còn bình tĩnh, Diệp Thanh gắp hai miếng điểm tâm cho Diệp Tống, hai người đều coi như không có chuyện gì, nhưng Xuân Xuân lại có chút không bình tĩnh, tiếng động như thế nàng nghe không quen liền kiến nghị nói: "Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, chi bằng chúng ta đổi chỗ khác đi."
Diệp Tống ngả đầu nằm lên trên cỏ, tay gối sau gáy, nhắm mắt lại cười nói: "Nơi này rất tốt, non xanh nước biếc lại có giọng hát mỹ nhân, nghe không mất tiền."
Diệp Thanh gắp một miếng điểm tâm đưa lên miệng Xuân Xuân nói: "Bánh củ sen, ngươi nếm thử xem."
Miếng điểm tâm đem miệng Xuân Xuân lấp kín.

Từ lều trại bên kia đột nhiên có mỹ nhân chạy ra, chân trần đeo lục lạc, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu rất dễ nghe.

Trên người nàng mặc một thân váy trắng như tuyết, đứng trên mặt đất xoay tròn, tóc dài bay trong gió, đúng là một đại mỹ nhân.

Diệp Thanh kéo tay áo Diệp Tống nói: "Nhị tỷ, người mau đứng lên xem, nàng ta đang khiêu vũ."
Một đóa hoa lê từ trên cao rơi xuống vừa lúc dừng trên môi Diệp Tống.

Nàng liếm liếm cánh hoa, vừa liếm vừa xem không rời mắt.

Mỹ nữ váy trắng nhảy rất đẹp, từng bước nhảy hợp với cánh hoa tung bay tựa như tinh linh núi rừng.

Từ lều trại vang lên tiếng cười lười biếng, tiếng đàn bay ra hòa cùng với bước nhảy của mỹ nữ.

Công tử áo tím đi ra khỏi lều trại, một tay ôm đàn, một tay vuốt ve trên mặt đàn, khuôn mặt so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần, ánh mắt đào hoa sáng rỡ, khóe môi hàm chứa ý cười ăn chơi trác táng.


Hắn ngồi trên mặt đất, đặt đàn lên trên đầu gối, bắt đầu đánh đàn, ngón tay gảy đàn vô cùng ưu nhã, tư thái bừa bãi thong dong.

Diệp Thanh kinh ngạc hô ra tiếng: "Là Hiền Vương a."
Tô Tĩnh không phải không chú ý tới người đang thưởng hoa cách đó không xa nhưng không nhìn kỹ.

Những lời này của Diệp Thanh vừa khéo tiến vào lỗ tai hắn, hắn ngưng động tác, nghiêng đầu nhìn qua.

Hắn thấy một cô nương váy hồng xinh xắn đang ngồi, bên cạnh có một nha hoàn.

Mà Diệp Tống đang nằm trên cỏ, miệng ngậm hoa lê.

Nàng hôm nay cũng mặc một thân áo bào mộc mạc màu trắng, hắc ngọc bội đeo bên hông trở thành trang sức duy nhất của nàng.

Búi tóc đen xõa trên cỏ, hai hàng lông mi cong dày, nửa bên mặt cũng nhìn thấy khí chất anh tuấn.

Ánh mắt Diệp Tống và Tô Tĩnh chạm vào nhau, nàng cũng ngẩn ra một chút, sau đó ở bên môi liền hiện ra ý cười thâm thúy.

Nàng lại ngắm mắt lại, nghe tiếng đàn của Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh gảy đàn, vốn là dựa theo dáng múa của nữ tử váy trắng kia, không chút để ý, chỉ là động tác nhắm mắt của Diệp Tống làm hắn bất tri bất giác bỏ thêm vài phần nghiêm túc.

Tiếng đàn trầm bổng lên xuống, lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp khiến cho mỹ nhân kia dần dần thở gấp.

Đã lâu không gặp.

Cuối cùng mỹ nhân không đứng vững, lụa mỏng bay bay sau đó ngã ngồi xuống.

Tô Tĩnh gảy xuống một âm điệu cuối cùng rồi để đàn sang một bên, vươn tay ôm eo mỹ nhân kéo nàng vào lòng.

Cảnh tượng kia vừa lãng mạn lại kiều diễm.


Diệp Thanh thấy ngón tay Tô Tĩnh nghịch ngợm mái tóc mỹ nhân, không nhịn được run rẩy bả vai, thấp giọng nói: "Ban ngày ban mặt, Hiền Vương thật là phóng khoáng a."
Diệp Tống lười biếng nói: "Hắn có lúc nào là không phóng khoáng, muội đã quên lúc ở Tố Hương lâu sao." Nói xong Diệp Tống chậm rãi ngồi dậy, thổi cánh hoa lê trên môi rơi xuống, chống cằm nhìn về phía Tô Tĩnh bên kia, chào hỏi: "Hey, Tô công tử." Nữ tử trong ngực hắn thấy có người khác, có chút chấn kinh, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Tô Tĩnh.

Diệp Tống nghiền ngẫm nói, "Đây có phải hoa khôi mà trước đây ngươi nói không? Ngươi không phải nói tán nàng có chút khó khăn sao, ngủ rồi à?"
Xuân Xuân "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm nước.

Diệp Thanh bình tĩnh giúp nàng lau đi thuận miệng nói: "Bản tính của nhị tỷ vốn như thế, ngươi kinh ngạc làm gì."
Cặp mặt kia của Tô Tĩnh, Diệp Tống đã biết, lúc cười rộ lên tựa như hoa đào nở rực rỡ.

Hiện giờ ở rừng đào có vẻ rất thích hợp.

Tô Tĩnh vuốt ve eo mỹ nhân, nói: "Thì ra là Diệp tiểu thư, biệt lai vô dạng.

Bạch Miểu cô nương kỹ năng nhảy múa kinh diễm, bán nghệ không bán thân, nếu như nàng nguyện ý cùng ta đêm xuân một lần, ta sao có thể không biết thương hoa tiếc ngọc được."
Mỹ nhân đã xấu hổ không biết để mặt đi đâu, hẳn là đã bị Tô Tĩnh câu mất hồn.

Diệp Tống huýt sáo, lại nói: "Không phải ngươi nói bản thân không lên được sao, nàng ta chữa khỏi rồi à?"
Tô Tĩnh hôn lên mặt mỹ nhân một cái, ngẩng đầu nhìn Diệp Tống, cười khẽ: "Vui đùa mà thôi, Diệp tiểu thư không cần phải coi là thật."
Diệp Tống nhướng mày, không tỏ ý kiến nói: "Ngươi cứ tiếp tục đi."
Tô Tĩnh liền ôm mỹ nhân vào lều trại, cũng không thấy ra nữa.

Diệp Tống có chút cảm khái, nói: "Đột nhiên nhớ tới, tiểu nha đầu thêm trà ở Tố Hương lâu kia, tay cũng rất đẹp a."
Diệp Thanh: "...Nhị tỷ nghĩ thì được, nhưng không được đi tới những nơi như thế nữa."
Tô Tĩnh ngủ một giấc tới hoàng hôn, lúc tỉnh dậy trời đã sắp tối, ánh chiều tà xuyên vào lều trại khắc vào trong mắt hắn.

Hắn nhập nhèm xoa xoa ấn đường.

Vén lều trại đi ra, phiến đất trống bên kia đã mất một bóng người, chỉ để lại trên đất một mảnh hoa lê.

Một ngày ra ngoài đã kết thúc, phía thanh lâu đã cho người tới đón vị Bạch Miểu cô nương này.


Nàng đi chân trần quỳ gối bên cạnh Tô Tĩnh, ngón tay lành lạnh mơn trớn mặt hắn, ngữ khí lạnh lùng lại chứa đầy nhu tình nói: "Tô công tử, ta phải đi về.

Lần sau gặp lại."
Tô Tĩnh giữ chặt cổ tay nàng, kéo vào lồng ngực, cười nói; "Nếu ta muốn nàng đêm nay hầu hạ ta, ngươi có lưu lại không?"
Thân thể Bạch Miểu nhẹ nhàng run lên, thật lâu sau đáp: "Nếu Tô công tử yêu cầu, ta sẽ lưu lại."
Tô Nhìn nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Không phải nàng bán nghệ không bán thân sao?" Sắc mặt Bạch Miểu trắng bệch, hắn buông nàng ra, "Nàng trở về đi, ta không thích cưỡng ép nữ nhân."
Từ ngày Diệp Tống cùng Lưu Ngoạt gây sự đã bị Diệp Tu trừng phạt.

Nhưng chim bay đầu lâm cá trong chậu nhập uyên, đây mới là bản sắc của Diệp Tống, ba ngày hai lần đều nhân lúc Diệp Tu không chú ý, liền cùng bọn Lưu Ngoạt đi ra ngoài.

Lúc ở đấu trường đánh nhau, ra ngoài đường lại đánh nhau đó là chuyện thường ngày.

Diệp Tống hoàn toàn thoát cương đến Diệp Tu cũng không quản được.

Có một đêm, mấy người uống rượu xong, lúc đi ra đều say khướt.

Lưu Ngoạt nói nhiều, dọc đường đều kể truyện cười cho mọi người nghe, chay mặn đủ cả, Quý Lâm khoác bả vai Lưu Ngoạt, cười hì hì nói: "Không nghĩ tới, quân sử của chúng ta không chỉ thông thiên văn tường địa lý, mà còn hiểu biết nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt như vậy.

Nói thật đi, ngươi đã chơi qua không ít nữ nhân phải không?"
Lưu Ngoạt say, mặt đỏ hồng đáp: "Không được nói bậy, Lưu mỗ chỉ là người đọc sách."
"Ngươi thích thì cứ thừa nhận đi, các huynh đệ ở đây có ai chưa từng thử qua vài lần."
Lúc này có mấy nam nhân đi đối diện, vừa thấy Diệp Tống liền sợ hãi, run run cất bước chạy.

Như mèo thấy chuột, nếu chuột chết rồi không nhúc nhích nữa, mèo sẽ không còn hứng thú, nhưng nếu chuột vẫn tung tăng nhảy nhót, sợ sệt, mèo liền mài móng chuẩn bị bắt chuột.

Không đợi Diệp Tống lên tiếng, Quý Lâm liền phi thân đuổi theo bắt mấy nam nhân kia lại, hai huynh đệ khác tiến lên trói chặt tay họ ra đằng sau, đem bọn họ xách lên.

Quý Lâm miệng đầy mùi rượu hỏi: Chạy cái gì mà chạy a, tối lửa tắt đèn, cũng không phải là gặp phải ma."
"Đại gia tha mạng! Tiểu nhân không phải sợ sẽ khiến nhóm đại gia thêm đen đủi sao..."
Bọn họ liều mạng xoay người muốn trốn, Diệp Tống khom người tới gần đánh giá bọn họ, cười nói: "Quen mặt a, ta từng gặp các ngươi rồi đúng không?"
"Không có! Tuyệt đối không có!"
Diệp Tống không nhanh không chậm ra ven đường tìm một hòn đá ngồi xuống, chậm rãi nói: "Vậy sao, để lão tử nhớ xem, đêm nay không nhớ ra thì chưa được rời đi."
Mấy người lập tức quỳ xuống xin tha nói: "Vương phi tha mạng a, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin Vương phi đại nhân đại lượng..."
Bọn họ còn chưa biết Diệp Tống đã không còn là Ninh Vương phi nữa.


Diệp Tống nghiêng đầu, cười như không cười: "Được thả ra khi nào?"
"Chiều, chiều nay mới được thả ra..."
Diệp Tống bẻ khớp tay, đứng dậy nói: "Được rồi, xem ra vận khí của ta cũng không tệ lắm.

Hôm nay mới ra khỏi ngục đã bị ta bắt gặp.

Lúc trước khi đi vào ta đã nói thế nào, có gan thì đừng để ta bắt gặp.

Đánh cho ta, dám làm chứng lão tử giết người, đánh cho đến cả cha mẹ cũng không nhận ra!"
Một đám người vây quanh mấy nam nhân đáng thương kia tay đấm chân đá trong hẻm nhỏ.

Đây không phải mấy gia hỏa lúc trước ở Đại Lý Tự làm chứng Diệp Tống giết người thì là ai.

Quả thật là thiên lý tuần hoàn, báo ứng a.

Lúc Diệp Tống về nhà trời đã khuya, nhưng Diệp Tu vẫn đang đợi nàng, thấy nàng bước vào cửa không tránh được muốn quát lớn.

Thân vệ của Diệp Tu gần như đã trở thành của nàng, nhưng hắn và Đại tướng quân luôn có chút dung túng với Diệp Tống, mặc dù gọi là phạt nhưng cũng không phải phạt nặng, hắn không muốn thân vệ quân của mình cùng Diệp Tống lui tới.

Nhưng có vẻ ăn phạt đau xong lại quên luôn, sau đó tiếp tục thông đồng cùng Diệp Tống.

Diệp Tống ôm Diệp Tu, nấc lên một cái, cười nói: "Bị người khi dễ cùng khi dễ người khác, đại ca thấy muội nên chọn cái nào?"
Diệp Tu không nói, bế Diệp Tống về Thanh Hải viện.

Diệp Tống lại lầm bầm lầu bầu: "Chọn cái sau đi, Diệp Tống ta không phải dễ chọc! Ta nói rồi, nếu là xuống địa ngục, ta sẽ không làm ác quỷ chịu sai khiến, mà ta phải là Diêm Vương sai khiến ác quỷ."
Diệp Tu dừng chân, kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ ửng của Diệp Tống.

Diệp Tống lẩm bẩm: "Đáng tiếc, thiên hạ này thái bình, mất mặt...Ta nghe lời đại ca nói, học tập công phu rèn luyện thân thể, nhưng sau đó, lại không biết bản thân phải làm gì nữa..."
"A Tống ngốc," Diệp Tu đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói cho nàng, "Chờ khi muội nhìn thấy chiến trường, nhìn người chém ta giết sẽ biết thái bình hiện giờ có bao nhiêu đáng quý."
"Nếu một ngày kia, ta là tướng quân", Diệp Tống nói, "Ta nhất định bảo hộ thật tốt giang sơn này.

Bảo hộ giang sơn của Tô Nhược Thanh..."
Nàng uống say, say hoàn toàn.

Nói rất nhiều thứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận