Diệp Tống ném sợi bông xuống đất, sau đó cởi áo ngoài của mình bao lấy Xuân Xuân, ôm nàng, giúp nàng chỉnh lại đầu tóc, cảm nhận được cả người Xuân Xuân đang run rẩy kịch liệt, nàng nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, về sau ai dám khi dễ muội, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Xuân Xuân nghẹn ngào khóc lớn: "Nhị tiểu thư! Mau! Mau đi ra! Nơi này chôn thuốc nổ!"
Không kịp bi tình, Xuân Xuân lăn xuống giường đá, Diệp Tống đỡ Diệp Thanh dậy, nhưng dây thừng buộc nàng rất chặt, hai người dùng sức cắt cả ngày cũng không được.
Nhị đương gia ném cây đuốc xuống, châm thuốc nổ.
Có vẻ như bọn họ đã sớm đoán được Diệp Tống sẽ xông vào cứu người, nên muốn cho các nàng chôn thây nơi sơn động.
Diệp Thanh thấy dây dẫn thuốc nổ đang cháy dần, khóc to: "Nhị tỷ không cần quan tâm tới ta, các người mau chạy đi! Mau chạy đi!"
"Không được, sao có thể thiếu muội được, ta tới đây chính là muốn đưa các muội bình yên trở về." Diệp Tống vừa nói, vừa xé váy Diệp Thanh xoắn lại thành dây thừng, bao lại ghế dựa, hợp lực cùng Xuân Xuân mỗi người kéo một bên, "Nào, mau kéo cả ghế dựa ra ngoài! Đi thôi!"
Lúc nhị đương gia chạy ra liền thấy bên ngoài nháo loạn thành một đống.
Tô Tĩnh giả dạng thành sơn tặc lúc này đang giao thủ với một hắc y nhân.
Hắn nhặt một cây đao của sơn tặc so chiêu với hắc y nhân kia, từng động tác dứt khoát tựa như nước chảy mây trôi.
Mũ bố bị gió thổi rơi xuống, tóc dài chảy xuống eo, đôi mắt ngu hiểm nheo lại, lực đạo trong tay càng thêm tàn nhẫn, khiến cho hắc y nhân phải liên tiếp lùi lại.
Hắc y nhân đeo mạng che mặt nên không nhìn rõ mặt.
Tô Tĩnh vài lần muốn lật khăn che mặt của hắn xuống mà không thành công.
Lúc này Tô Tĩnh liếc mắt thấy Nhị đương gia đang chuẩn bị chạy trốn, hắn liền dùng mũi chân hất một cây đao phi thẳng tới chỗ Nhị đương gia, đâm giữa ngực hắn, Nhị đương gia nhanh chóng mất mạng.
Hắc y nhân thừa kịp thở dốc, lấy trong người ra một thứ bắn lên bầu trời, tức khắc trên bầu trời tỏa ra ánh lửa.
Đó là pháo tín hiệu.
Một pháo vừa ra, toàn bộ sơn tặc đều thức tỉnh.
Trong sơn động rung ầm ầm mang theo một tiếng bạo phá, mặt đất rung động kịch liệt, cùng với bụi bay mù mịt.
Tô Tĩnh giật mình hét lớn: "Diệp Tống!"
Đúng lúc này hắc y nhân nhân cơ hội xông tới, chém vào eo Tô Tĩnh khiến máu tươi chảy ròng ròng.
Đợi bùi mù tan đi, đầu tiên vang lên tiếng Xuân Xuân ho khan, Tô Tĩnh tập trung nhìn vào mới yên lòng, bên môi tràn ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Chỉ thấy Diệp Tống kéo trong tay một mảnh vải, cùng Xuân Xuân kéo ghế dựa ra, trên ghế là Diệp Thanh đang bị trói, ba người lẳng lặng đứng ở cửa động.
Trên người bị bụi đất bám đầy tựa như cục đá.
Diệp Tống vỗ bụi trên người Diệp Thanh, thân thể run lên, sau đó vội vàng đặt Diệp Thanh và Xuân Xuân sang một bên, tùy tay nhặt một cây đao tiến lên cùng Tô Tĩnh kề vai chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tống chiến đầu cùng Tô Tĩnh, đối phương võ công cao cường, nhưng Tô Tĩnh so với hắn còn lợi hại hơn, lại có Diệp Tống ở bên hỗ trợ, nhân lúc hắc y nhân sơ hở liền đánh tới, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Hắc y nhân bị thương đầy mình, muốn chạy trốn nhưng lại bị ngăn cản.
Đột nhiên hắn duỗi tay áo phất ra một mảng bột màu tím, Tô Tĩnh thấy thế, lập tức ôm Diệp Tống phi thân bay lên.
Bột kia có mùi hương vô cùng kì dị, Diệp Tống mới chỉ hít vào một chút đã cảm giác trước mắt mơ hồ.
Sơn tặc trên núi biết phía sơn động xảy ra chuyện, đại đương gia liền dẫn theo một đám huynh đệ nhanh chóng chạy tới, kết quả nhìn thấy thi thể của nhị đương gia, hắn tức giận ra lệnh cho đám sơn tặc vây lại Diệp Tống, Tô Tĩnh, cùng với Diệp Thanh và Xuân Xuân.
Hắc y nhân nhân lúc hỗn loại, che lại ngực xoay người chạy thoát.
Lúc hắn xoay người lại, gió đêm khiến cho khăn bịt mặt của hắn bay lên một chút lộ cái chiếc mũi cao cùng ngũ quan thâm thúy, Diệp Tống xoa xoa giữa mày muốn thấy rõ ràng hơn một chút nhưng trước mặt lại chỉ còn sót lại chút bóng dáng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một đêm nào đó, ở hẻm nhỏ nàng cũng đụng phải một hắc y nhân.
Diệp Tống hỏi: "Hắn có phải người lần trước giao thủ với ngươi không?"
Tô Tĩnh híp mắt nhìn lướt qua bọn sơn tặc đang vây quanh, nói: "Thân thủ có chút quen thuộc nhưng không xác định được."
"Đó là người Nam Thiến sao?" Diệp Tống nói ra suy đoán trong lòng, "Nữ nhân kia đúng là thâm tàng bất lộ a."
"Sao ngươi biết người sau lưng sai sử nhất định là nàng ta?" Tô Tĩnh nhướng mày.
Diệp Tống ngoái đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của hắn, chớp chớp mắt cười: "Trực giác của nữ nhân."
"Yên tâm, hắn chạy không xa."
Vừa nói xong, đại đương gia ra lệnh một tiếng, bọn sơn tặc đồng loạt tấn công lên.
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh một trước một sau che trở Diệp Thanh và Xuân Xuân, sơn tặc nào xông lên liền dùng đao chém chết.
Đại đương gia rốt cuộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng so được mấy chiêu với Tô Tĩnh, hắn nhanh chóng bị Tô Tĩnh đánh ngã, nôn ra một búng máu.
Sơn tặc khác thấy thế liền khiếp đảm, người mà đến đại đương gia cũng không đối phó được, bọn hắn xông lên khác nào chịu chết, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Tô Tĩnh nhấc đao lên, trên đao còn lưu lại vết máu vô cùng bắt mắt, hắn vân đạm phong khinh cười nói: "Mấy tên sơn tặc các ngươi thật sự cho rằng không ai dám làm gì mình sao, đến việc này cũng dám tiếp nhận.
Tam tiểu thư của tướng quân phủ cũng dám bắt, nhị tiểu thư các ngươi cũng dám dụ ra giết, không sợ Đại tướng quân mang binh san bằng ngọn núi này sao?"
Đại đương gia cố gắng đứng lên, nhổ ra một chút máu nói: "Dù sao đao cũng đã nhiễm máu tươi, cuối cùng cũng chết, cần gì phải sợ."
"Xem ra, người sai các ngươi làm việc này đã dùng tính mạng của các ngươi để uy hiếp?" Diệp Tống bỗng nhiên mở miệng nói, "Hắn là ai?"
"Bọn họ chỉ có hai người, mà chúng ta có hơn hai người, các huynh đệ, lên!" Đại đương gia lại tiếp tục xông lên, bọn sơn tặc dường như lĩnh ngộ được, hai tay sao địch được bốn tay, vì thế liền không sợ nữa mà tiến lên.
Đúng lúc này, dưới chân núi tràn ngập ánh lửa, tiếng hô rầm trời.
Một sơn tặc thở hồng hộc mặt đầy hoảng sợ chạy tới, kêu to: "Không ổn rồi! Quan binh kéo tới!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy mũi tên nhọn bắn tới, khiến đám người kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Cả lũ quay người lại liền thấy một tướng quân một thân nhung trang, hông đeo trường kiếm đang sừng sững đi tới.
Lưu Ngoạt cầm trên tay là nỏ của Diệp Tống, vừa bắn mấy người, hắn thu hồi lại tinh tế nghiên cứu, vẻ mặt vô cùng hứng thú nói: "Tướng quân, thứ này dùng rất tốt, nếu có thể dùng trên chiến trường, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
Quý Lâm xoay đại rìu lắc đầu: "Hừ, loại thư sinh như ngươi mãi chỉ là thư sinh thôi, cứ như lão tử đây bảo dưỡng thân thể, chém người vô cùng thống khoái."
"Đúng là mãng phu."
Quý Lâm trừng mắt: "Ngươi nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa."
Người cầm đầu kia chính là vệ tướng quân Diệp Tu, đi theo hắn lên núi là đội thân vệ quân của hắn.
Sơn tặc khiếp sợ nói: "Quan binh, rõ ràng còn ở chân núi! Sao đột nhiên lại lên đỉnh núi?"
Diệp Tống cả người chậm rãi thả lỏng liền cảm giác trên thân thể hơi đau nhức nói: "Không biết khi hành quân đánh giặc luôn có người tiên phong đi thám thính sao?"
Quan binh nhanh chóng vây quanh đỉnh núi, trong tay cầm đuốc chiếu sáng cả một vùng trời.
Diệp Tu cất cao giọng nói: "Ngoan ngoãn chịu trói, tội chết có thể miễn, nếu chống lại giết không tha."
Trên núi này, sơn tặc đều là một đám hung ác sao có thể cam tâm bị quan binh khuất phục, lập tức rút đao xông lên, chém một số quan binh muốn đột phá vòng vây.
Quý gia huynh đệ ra trận, giết người không chớp mắt, đại đương gia thì biết muốn đánh giặc phải bắt người cầm đầu trước liền đánh tới Diệp Tu.
Diệp Tu biểu tình lạnh lẽo, mày cũng không thèm động một chút, ra tay cực nhanh, căn bản không thấy rõ hắn đã rút kiếm thế nào, chỉ thấy màu trắng từ kiếm quang nhoáng lên, ngay sau đó liền xuyên vào thân thể đại đương gia.
Bọn sơn tặc nhanh chóng nhận ra được đội quan binh này không giống các đội quan binh khác, không phải giá áo túi cơm, bọn họ là thiết huyết vô tình, sau đó không còn ai dám phản kháng nữa.
Diệp Tu đi tới, dùng huyết kiếm cắt đứt dây trói Diệp Thanh, lúc này mới lộ ra ánh mắt quan tâm hỏi: "Đều không sao chứ?"
Diệp Thanh cùng Xuân Xuân hoàn toàn bị cảnh tượng máu tanh trước mắt dọa cho choáng váng, tự động lắc đầu.
Diệp Tu cau mày nhìn Diệp Tống, trách mắng: "Muội quá lỗ mãng." Sau đó vái chào Tô Tĩnh, "Tham kiến Hiền Vương."
Tô Tĩnh tùy tay ném bỏ thanh đao, vỗ tay cười nói: "Năm nay tân khoa Trạng Nguyên đúng là vô cùng dũng mãnh." Dứt lời liền đi về phía Lưu Ngoạt lấy nỏ, chơi thử một chút.
Lưu Ngoạt còn nhặt một cành cây nhỏ ném lên không trung để hắn nhắm thử, không nghĩ tới lại có thể bắn được xa như vậy.
Diệp Tống sờ sờ cái mũi, cũng không biết là hắn đang khoe khoang hay là chế nhạo.
Diệp Tống nhìn Xuân Xuân không nói gì, duỗi tay sờ đầu nàng, liền nhận ra nàng đang run rẩy, Diệp Tống nhẹ giọng hỏi: "Sợ sao?"
Xuân Xuân ngẩng đầu nhìn Diệp Tống, không biết phải đáp lại nàng như thế nào, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước.
Nàng vội vàng cúi đầu, duỗi tay chuẩn bị lau đi.
Diệp Tống ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng Xuân Xuân.
Xuân Xuân gắt gao ôm chặt Diệp Tống, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: "Nhị tiểu thư..."
Diệp Tống nói: "Ta sẽ không mặc kệ các muội, A Thanh cũng vậy, ngươi cũng vậy." Xuân Xuân gối đầu lên vai Diệp Tống, chuẩn bị gào khóc, Diệp Tống đột nhiên lại cười như không cười nói tiếp: "Một thân quần áo này hay áo ngươi đang khoác trên người đều là lấy từ trên người chết, nếu ngươi không ngại thì cứ tiếp tục ôm đi."
Xuân Xuân cứng đờ, lập tức buông lỏng ra.
Lúc này Quỳ Cùng đang ôm hai bộ quần áo, trên quần áo còn để roi sắt của Diệp Tống nói: "Đây là lúc bọn ta ở trên núi phát hiện được nên thuận tiện mang tới đây."
Diệp Tống lấy roi sắt, giũ áo choàng của mình ra, tuy rằng có mấy vết máu nhưng vẫn tốt hơn với quần áo đang mặc, nàng cởi áo khoác trên người Xuân Xuân xuống, Xuân Xuân váy áo bị rách liền cố gắng che giấu, Diệp Tống khoác áo lên người nàng nói: "Mặc tạm đi."
Tô Tĩnh lại cầm áo khoác tím của mình, trên áo còn dính mấy cọng cỏ, mang theo một cỗ sơn mộc tươi mát, ước chừng là thấm sương đêm, hắn tùy tay khoác lên người Diệp Tống nói: "Nếu nhị tiểu thư không ngại có thể mặc của ta." Diệp Tống vừa định cự tuyệt, hắn liền cười, "Dù sao nhị tiểu thư cũng là người bị thương."
Diệp Tống nhìn về phía eo Tô Tĩnh, nơi đó có một vết thương nói: "Ngươi cũng bị thương."
Tô Tĩnh chẳng chút để ý đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ, đã cầm máu rồi."
Diệp Tống không cự tuyệt nữa.
Tô Tĩnh nói, hắn còn có vài câu muốn nói riêng với Diệp Tống, nên liền lôi kéo Diệp Tống vào bụi cây rậm rạp trong rừng,.