Diệp Tống đi vào linh đường, dạo một vòng trước quan tài Nam Xu, sau đó mới ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt hai tờ tiền giấy trên mặt đất cho vào chậu đốt, từ từ nói: "Ngươi cũng rất thức thời, biết nếu để ta tự mình động thủ nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cho nên mới sợ hãi mà tìm chết nhanh như vậy.
À, ta nhớ rõ ngươi rất yêu tam vương, vậy sao không mang hắn đi cùng ngươi?"
Tô Thần ra tới vừa lúc nghe được câu kia.
Hắn cũng không nổi giận, chỉ yên lặng.
Diệp Tống vỗ vỗ tay đứng lên, dựa vào quan tài Nam Xu, định mở nắp quan tài ra coi một chút, bỗng nhiên bị Tô Thần cầm tay giữ lại.
Ý cười bên môi Diệp Tống không chê vào đâu được nhưng không có chút độ ấm nào, nói: "Cẩn thận kẻo người không chết lại vì ngươi che kín mà chết."
Tô Thần nhíu mày, nhìn nàng thật sâu, trên mặt hiện ra một vẻ đau xót, nói: "Ngươi để nàng an giấc ngàn thu đi."
Diệp Tống buông lỏng tay, Tô Thần lại lưu luyến không muốn buông tay nàng.
Diệp Tống nhướng mày nói: "Ở trong ấn tượng của ta, Tamvuowng gia không phải lúc nào cũng sủng nha hoàn thông phòng này sao, ngậm ở trong miệng còn sợ tan, cầm trong lòng bàn tay còn sợ bị ngã, vậy mà nàng ta đâm đầu vào gốc cây mà Tam vương gia lại không thể bảo hộ được, có thể thấy, đây chính là ý trời.
Tam vương gia yêu nàng ta sâu sắc, sợ là phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi."
"Diệp Tống..."
"Người chết không thể sống lại, Tam vương gia nén bi thương." Nói xong Diệp Tống liền đẩy Diệp Thanh chuẩn bị trở về.
Lúc ra tới cửa còn dừng lại một chút, Diệp Thanh suy nghĩ nói: "Theo ta thấy, tốt nhất là không nên cho Linh Nguyệt và Nam thị mai táng chung một chỗ, tránh cho các nàng ta xuống hoàng tuyền còn cùng nhau tạo nghiệp."
Diệp Tống quay đầu lại nói với Tô Thần: "Ta nhớ rõ, nơi này không phải có mảnh rừng sơn trà sao, nàng ta thích ăn sơn trà, Tam vương gia liền vì nàng ta mà trồng cả rừng cây, hiện nay thời tiết vừa hay rất đẹp, chi bằng Tam vương gia đi hái một rổ sơn trà về, đưa Nam thị lên đường."
Dứt lời nàng cười nhạt, rồi cả ba người cùng rời đi.
Trên đường trở về, Diệp Thanh thổn thức nói: "Nhị tỷ, tỷ thấy không, Nam thị cùng Linh Nguyệt đã chết, vậy mà lại không có một ai thực lòng khóc vì các nàng, kết cục như vậy cũng quá thảm đi."
Diệp Tống cười như không cười nói: "Muội không hận các nàng sao?"
Diệp Thanh bĩu môi: "Thù hận người đã chết làm gì."
Xuân Xuân nói: "Ông trời đều rất công bằng, có thể thấy được người xấu đến cuối cùng sẽ không thể có được kết cục tốt đẹp."
Diệp Tống lười biếng cười một tiếng: "Đây chưa thể gọi là cuối cùng được."
Đưa Diệp Thanh và Xuân Xuân về tướng quân phủ, nàng liền tới thao trường luyện binh với Diệp Tu.
Tốt xấu gì nàng bây giờ cũng là phó tướn quân, hiện tại kinh đô thái bình cũng nhàn rỗi không có việc gì, nhưng nàng vẫn cần tới chỗ Diệp Tu báo danh một tiếng, nhìn thao trường huấn luyện một chút, rồi nghe Diệp Tu dạy bảo.
Ở thao trường, Diệp Tống sai người đi hỏi thăm về Tô Tĩnh, buổi chiều nàng quyết định đi tìm Tô Tĩnh, hai người bọn họ vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong.
Thức ăn ở quân doanh không ngon lắm, một nồi to đựng thức ăn, mọi người xúm lại ăn cùng nhau, đoạt cơm canh không chút khách khí, bữa cơm cũng vì thế mà sôi nổi hẳn lên, tựa như đồ ăn toàn sơn hào hải vị.
Lưu Ngoạt trước đây luôn khinh thường việc tranh đoạt đồ ăn như thế này, nên thân thể lúc nào cũng gầy gò.
Nhưng hiện tại có Diệp Tống tới, trong chén của hắn cũng đột nhiên có thêm mấy miếng thịt.
Sau khi ăn xong, Diệp Tu cùng Lưu Ngoạt ở trong trướng bàn luận chính sự, Diệp Tống ở một bên nhìn.
Đầu óc của Lưu Ngoạt vô cùng tốt, đa mưu túc trí, luận mưu lược hắn có thể cùng Diệp Tu không phân cao thấp.
Đang xem vô cùng vui vẻ thì người phái đi hỏi thăm đã trở lại, ở bên tai Diệp Tống nói vài câu.
Diệp Tống vỗ vỗ quần áo đứng lên, nói: "Đại ca, muội ra ngoài một chút."
Diệp Tu không trả lời nàng, xem như ngầm đồng ý.
Diệp Tống đi đến cửa doanh trướng, lại quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, các ngươi có tiền lẻ không cho ta mượn một chút."
Lúc này Diệp Tu mới hỏi: "Muội mượn tiền làm gì?"
Diệp Tống mặt không đổi sắc: "Để cho A Thanh mua lễ vật a."
Kết quả Diệp Tống đứng ở một nơi phồn hoa trên đường, ngửa đầu nhìn biển hiệu cửa hàng, mặt trên viết bốn chữ vàng to đùng "Sòng bạc Phú Nguyên".
Trước cửa có mấy người vai u thịt bắp đứng canh, vừa nhìn là biết những người này đều có kinh nghiệm đấm đá.
Diệp Tống sửa lại quần áo bước vào.
Mẹ nó, Tô Tĩnh từ khi nào lại tới sòng bạc, đúng là triệt để ăn chơi trác táng mà.
Đi vào nhìn lên, bên trong chướng khí mù mịt, tiếng người ồn ào.
Đại đường để chiều bạc khắp nơi, xung quanh đều vây quanh đầy người, mỗi một lần bắt đầu liền kéo dài mấy ngày liền, hưng phấn có, ủ rũ cũng có.
Đại bộ phận đều là người dân mặc áo vải, thích đánh cược.
Có vài bàn, thậm chí còn thấy nữ nhân.
Có thể thấy được dân phong Bắc Hạ thực sự đã mở tới một trình độ nhất định.
Chẳng qua đại đường này lại không thấy người nào ăn mặc phú quý hoa lệ, liếc mắt một cái liền biết Tô Tĩnh không có ở lầu một.
Kết quả Diệp Tống vừa định nâng bước lên lầu hai lại có người ngăn cản.
Người cản lại Diệp Tống chính lại đại quản sự, hắn ta nói: "Vị công tử này, muốn lên lầu hai cần một trăm lượng trở lên."
Diệp Tống nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ta không có nổi một trăm lượng sao?"
Quản sự hòa khí cười nói: "Sao có thể không đủ, chẳng qua muốn lên lầu cần giao trước phục vụ phí trăm lượng bạc."
Mẹ nó, phục vụ gì mà yêu cầu tới trăm lượng bạc! Diệp Tống bất mãn liếc hắn, hỏi: "Lầu hai của các ngươi còn có chiêu gì đặc biệt khác sao?"
Quản sự nói: "Không có chúng ta sao có thể tồn tại được, chắc chắn công tử không tưởng tượng nổi đâu."
Chỉ là, Diệp Tống mượn Diệp Tu và Lưu Ngoạt chút tiền tổng cộng cũng chỉ được khoảng năm mươi lượng bạc, căn bản đến phục vụ phí cũng không đủ.
Nàng nói thẳng: "Ta tới tìm người."
Quản sự vẫn như cũ cười hòa khí, nhưng lời nói ra lại như cách xa ngàn dặm: "Công tử tốt nhất cứ ở đại đường chờ đi, khách nhân lầu hai không cho phép bị quấy rầy."
Diệp Tống vừa định xông vào, liền có mấy người cao to tiến tới, một bộ muốn tấu nàng một trận.
Nàng cân nhắc một chút, chỉ là đại đường thôi mà, nghĩ nghĩ, cùng lắm thì vào một trương chiếu bạc chơi vài ván.
Nghĩ thầm chờ nàng thắng được trăm lượng bạc là có thể lên lầu hai rồi.
Tưởng tượng lúc nào cũng đều tốt đẹp, Diệp Tống trước giờ chưa từng đánh bạc bao giờ, lúc này chỉ là một tay mơ, tiền ném đi đại bộ phần đều không có trở về.
Kết quả chưa được bao lâu, năm mươi lượng bạc cũng thua gần hết, chỉ còn không tới mười lượng.
Nàng rất buồn bực.
Lượt cuối cùng, nàng nhìn chằm chằm nhà cái.
Mọi người sôi nổi mua đại mua tiể, Diệp Tống thấy hắn lúc chuẩn bị mở nắp xúc xắc ra, liền làm một động tác nhỏ, ngay lập tức khơi dậy lên lửa giận của Diệp Tống, nàng vọt vào giữa chiếu bạc khiến tiền rơi đầy đất, bạo nộ: "Ngươi mẹ nó lại dám gian dối! Khó trách lão tử lúc nào cũng thua!"
Không chỉ riêng nàng, mỗi chiếu bạc đều là đại bộ phận người thua tiền, người thẳng chỉ có một số ít.
Sòng bạc nếu không dùng chút thủ thuật mà chỉ coi vận khí, há có thể kiếm tiền được?
Một nháo này của nàng, đem trật tự sòng bạc nháo đến rối loạn.
Mấy tay bảo kê tiến lên bắt được Diệp Tống, lại bị Diệp Tống đánh đến răng rơi đầy đất.
Diệp Tống ngẩng cổ hướng lầu hai quát: "Tô Tĩnh! Lăn ra đây cho ta!"
Phòng trên lầu hai đều cách âm rất tốt, không có bất luận phản ứng gì.
Lại có một tên xông tới.
Diệp Tống phỉ nhổ, sửa lại quần áo nói: "Các ngươi không cần tới nữa, ta tự mình đi."
Diệp Tống bị đuổi ra khỏi sòng bạc, sòng bạc lại khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt.
Nhưng mà Diệp Tống mặt mày xám tro rời đi, lại rất nhanh dùng lý do đúng lý hợp tình mà trở về, phía sau nàng còn mang theo một đội quân chuyên đi khám xét.
Loại khám xét này, Diệp Tu giao cho Diệp Tống đúng là vô cùng thích hợp.
Quân lính đem trong ngoài sòng bạc Phú Nguyên vây chặn lại.
Quản sự kia thấy thế, cũng không dám chậm trễ, tiến lên dò hỏi: "Không biết là quan gia, vừa rồi tiểu nhân đã thất lễ, chi bằng mời quan gia lên lầu hai?"
Diệp Tống nào có chuyện dễ nghe như thế, vung roi sắt đánh lên một chiếu bạc khiến cho chiếu bạc nát nhừ.
Nhóm khách đang đánh cược cũng không dám lỗ mãng, co rúm người đứng ở một bên.
Diệp Tống lời lẽ chính đáng nói: "Thân là bá tánh Bắc Hạ, một đám người không biết đường sống yên ổn lại dám tụ tập ở đây đánh bạc, thua tiền liền lừa cha lừa mẹ bán vợ bán con, thắng tiền thì ăn uống chơi bời, vô sỉ! Có biết giác ngộ chút nào hay không! Người đâu, hủy sòng bạc này cho ta! Khách tới đánh bạc, bắt giao lại toàn bộ số tiền đánh bạc trên người, rồi đuổi về nhà! Nếu có lần sau, thấy một lần bắt một lần!"
Các huynh đệ làm việc hiệu suất vô cùng cao, nhanh chóng quét sách khách ở đại đường đang đánh bạc, tiền đánh bạc linh tinh thôi mà cũng đầy hai bàn lớn.
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn lầu hai, quản sự đã sợ đến phát khóc, xin tha nói: "Quan gia a, lầu hai đều là đại khách, tiểu nhận đắc tội không nổi nha! Mới vừa rồi là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn liền ở đây bồi tội với quan gia! Quan gia muốn tìm người nào, tiểu nhân liền cho người lên gọi!"
Diệp Tống một chân đá văng hắn ra, lại bị Quý Lâm bắt được đánh cho một trận.
Nàng nói: "Ta cũng muốn xem lầu hai rốt cuộc là có loại khách quý gì.
Lên lầu bắt hết tất cả mấy người đang đánh bạc ra cho ta."
Từng gian phòng trên lầu hai lần lượt bị mở ra, người bên trong hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy có quan binh tới đã bị dọa sợ tới tiểu cả ra quần.
Diệp Tống cũng không muốn làm khó bọn họ, mỗi người giao ra năm trăm lượng tiền phạt là có thể cút.
Diệp Tống bắt quản sự mang sổ sách tới, nàng ngồi trên chiếu bạc một bên lật xem sổ sách, một bên chờ quan binh quét sạch toàn bộ sòng bạc.
Lúc này, một gian cửa phòng mở rộng ra, Tô Tĩnh một thân lục bào, nhàn tản lười biếng bước ra.
Hắn vẫn một mặt đào hoa, đầu búi tóc, đôi mắt dường như không nhiễm chút thế gian bụi mù nào.
Hắn dựa nửa người ở lan can nhìn xuống, vừa thấy ánh mắt liền dừng một chút, ngay sau đó cười yêu diễm tới tận xương, nói: "Ai da, Diệp phó sử, thì ra đang làm công vụ a."
Diệp Tống khép lại sổ sách, ném cho Lưu Ngoạt để hắn tính toán, giương mắt đụng phải tầm mắt Tô Tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười: "A, Hiền Vương, thật đúng là khám xét nơi nào cũng đều có thể thấy ngươi.
Hôm nay không khéo rồi, sòng bạc này cần phải đóng cửa, Hiền Vương giao ra một ngàn tiên phạt là có thể cút đi rồi."
Tô Tĩnh không vội mà chậm rãi bước xuống, thoáng nhìn một chút hỏi: "Vì sao bọn họ chỉ giao có 500 mà ta lại phải giao tới một ngàn?"
Diệp Tống đáp: "Cái này đương nhiên tùy từng người mà khác nhau rồi." Sau đó nàng liền lệnh bắt những người liên can tới sòng bạc lại, đếm số tiền phạt, từ giữa móc ra năm mươi lượng tiền vốn của mình, còn mười lượng ném cho Lưu Ngoạt, số còn lại và hơn rương bạc trắng lấy từ sòng bạc đều ghi vào sổ sách đem sung công: "Quý Lâm, áp tải bọn họ tới Hình Bộ thẩm vấn."
Tô Tĩnh là người cuối cùng nộp tiền phạt, một ngàn lượng ngân phiếu.
Cái này không ghi vào sổ sách mà Diệp Tống trực tiếp nhét vào túi mình, xoay người tiêu sái bước ra ngoài, thuận miệng nói: "Không cần cảm tạ ta."
Quản sự thấy vậy, mặt mũi bầm dập mà hướng Tô Tĩnh quỳ xuống nói: "Vương gia a, ngài mau giúp tiểu nhân cầu tình đi, ngài cũng biết đây là sản nghiệp của tướng gia, cứ như vậy bị tịch thu tiểu nhân nhất định sống không bằng chết."
Tô Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai: "Nàng là người dầu muối không ăn, bổn vương cũng vô pháp.
Ngươi không thấy bổn vương cũng phải nộp phạt sao?"
"Vương gia nhất định có giao tình tốt với quan gia, nói không chừng quan gia sẽ phóng cho tiểu nhân một con ngựa a!".