Tô Nhược Thanh gật đầu, vỗ về nàng, thiện giải nhân ý nói: "Ta biết, khó có được A Tống kết làm bằng hữu, ta cũng rất cao hứng, hắn không chịu tuyển phi, nàng biết không?"
Diệp Tống híp mắt cười nói: "Ta nghe đại ca nói qua rồi.
Huynh lại bắt hắn đi xem mắt sao?"
Tô Nhược Thanh vô cùng đau đớn: "Hoàng gia không thể vô hậu, hắn nên sốt ruột mới đúng.
A Tống nàng là bằng hữu của hắn, nàng nên khuyên nhủ hắn một chút.
Nam nhi chí tại tứ phương, Hiền Vương lại là người ngoại lệ, lập nghiệp thì không lập nghiệp, thành gia cũng không thành gia.
Hai cái đấy ít nhất cũng phải được một cái."
Sau đó Diệp Tống y theo lời Tô Tĩnh mà khuyên Tô Tĩnh một phen, kết quả khuyên đến hắn muốn đâm tường.
Tô Tĩnh nghĩ sao nói vậy: "Nạp phi không là vấn đề, chỉ cần hợp mắt ta là được.
Ta thấy Diệp Tống ngươi cũng không tồi, nếu ngươi dám gả cho ta, ta tức khắc liền cưới a.
Nếu Hoàng Thượng đồng ý, hắn tứ hôn ta nào dám từ chối, sao, ngươi có dám không?"
Diệp Tống đấm hắn một quyền.
Nhưng Tô Tĩnh lại từ lời của Tô Nhược Thanh hiểu ra một chuyện.
Hắn không muốn thành gia, không phải chỉ cần lập nghiệp là được sao.
Tô Nhược Thanh lúc nào cũng biết tính kế người khác.
Cuối cùng Tô Tĩnh không thể không thỏa hiệp, hướng Tô Nhược Thanh thỉnh cầu lập nghiệp.
Hắn làm nhàn vương cũng lâu lắm rồi, không thể ăn cơm chùa mãi được, cần phải tìm một việc gì đó đứng đắn để làm, vì thế mà hướng Tô Nhược Thanh xin chức vụ.
Tô Nhược Thanh ném cho hắn một thánh chỉ, phong hắn làm đốc quân kinh thành, hiệp trợ Đại tướng quân quản lý mười vạn đại quân.
Một hòn đá này ném ra liền trúng mấy con chim.
Nơi luyện binh cùng nơi giáo luyện là hai nơi cách xa nhau, cứ như vậy khiến hắn rời xa Diệp Tống, có chính sự làm, còn có thể tham dự chuyện lớn trong quân.
Không phải một mũi tên bắn ba con chim thì là gì.
Tô Tĩnh cầm quyển trục thánh chỉ trong tay, không kiềm chế được cười nói: "Thánh chỉ này của Hoàng Thượng, chỉ sợ đã nghĩ tốt từ sớm rồi."
Tô Nhược Thanh đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên, nói câu không liên quan: "Trưa nay có muốn ở lại đây dùng bữa không?"
Từ lúc Tô Tĩnh đi nhậm chức, thời gian ăn chơi giảm đi rất nhiều.
Ngày nghỉ có thể thấy Diệp Tống được một lúc cũng coi như không tồi, nhưng ngày nghỉ của Diệp Tống đại đa số thời gian đều bị Tô Nhược Thanh chiếm lấy.
Trong lòng Diệp Tống vẫn luôn nhớ tới một việc, trước mắt thời cơ đã tới, nàng định tới Đại Lý Tự một chuyến.
Lúc đi trên đường lại thấy quan binh đang áp tải một lồng giam phạm nhân đi tới khu chợ bán thức ăn bên kia, bá tánh cũng đi theo xem náo nhiệt.
Diệp Tống thoáng dừng một lát, rồi rời bước đi theo xem có chuyện gì, đây hẳn là chém đầu thị chúng.
Vừa hỏi mới biết, gần đây trong kinh thành đang xuất hiện một vụ án mạng, vô cùng quỷ dị, thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn, người bị quan phủ bắt đi chém đầu thị chúng kia chính là hung thủ.
Đao khởi đao lạc, các bá tánh đều che mắt thổn thức.
Máu tươi chảy trên mặt đất, đồng thời cũng bắn lên người đao phủ.
Diệp Tống xoay người đi về hướng Đại Lý Tự, chầm chậm đi lên một trăm bậc thềm đá trước Đại Lý Tự, quan sai canh giữ Đại Lý Tự sớm đã phát hiện nàng nên tiến vào thông báo cho Tô Thần.
Tô Thần tự mình ra nghênh đón, ánh mắt nặng nề nhìn Diệp Tống, chờ nàng đi lên.
Quần áo của hắn vẫn như xưa, nhưng cả người có vẻ gầy đi một chút, gương mặt hốc hác, xương gò má hơi nhô lên, màu da có chút tái nhợt, mang đến cho người ta cảm giác như hắn đã mất mát rất nhiều.
Diệp Tống vô vị nhướng mày, Tô Thần chắc chắn sẽ không thể vào được mắt nàng, càng không nói đến chuyện để ở trong lòng, nên nàng cũng chỉ nói vài lời khách sáo: "Tam Vương gia mới xử lý tang sự không lâu, giờ đã lao tâm lao lực làm việc, thật đúng là tấm gương sáng."
Tô Thần hơi hơi giật khóe miệng, so sánh với lúc trước có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, nói: "Nhị tiểu thư cũng không sự không đăng tam bảo điện."
Diệp Tống nói: "Ta tới thăm người, không biết Tam vương gia có cho phép không?"
Tô Thần xoay người đi vào trong, Diệp Tống nâng bước đuổi theo.
Nàng không nghĩ Tô Thần lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy, phải biết không phải ai cũng có thể tới Đại Lý Tự thăm tù nhân, trừ phi được Đại Lý Tự Khanh mở cửa sau.
Nhà tù Đại Lý Tự trước sau như một u ám.
Giống như hàng năm đều bị bóng ma bao phủ.
Tô Thần bước vào trước, dừng ở cửa, quay đầu nhìn Diệp Tống.
Diệp Tống hỏi: "Tam vương gia nhìn ta làm gì?"
Tô Thần thấp giọng dò hỏi: "Có phải vẫn còn hận ta không?"
"Hận ngươi?" Diệp Tống cười nhạo một tiếng, như là nghe được câu chuyện cười, "Ngươi phải biết rằng hận một người là phải trả giá dũng khí cùng đại giới, không chiếm được hoặc là mất đi, mặc kệ nỗ lực như thế nào đều không đạt được điều mình muốn, cho nên mới hận.
Nhưng hiện tại ta sống rất tốt, thứ ta muốn ta đều sẽ tự nỗ lực đạt được, mà ngươi mới thật sự thảm, điều người muốn đều dần dần mất đi, ngươi nói xem còn có gì đáng giá để ta hận?"
Tô Thần hiểu rõ, gật gật đầu, nụ cười duy trì bên môi có chút suy yếu cùng tang thương, quay đầu tiếp tục đi, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Ngươi nói đúng.
Ta cho rằng ít nhất ngươi còn hận ta, như vậy sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ta, không nghĩ tới đến hận cũng lười, chỉ còn lại khinh thường."
"Lời này của ngươi không sợ Xu nhi sẽ buồn sao?" Diệp Tống híp mắt nói.
"Vậy sao", Tô Thần bình tĩnh trả lời, "Cũng có khả năng ta không yêu nàng ta nhiều như vậy, cũng không phải không để ý ngươi."
"Nếu Nam Xu nghe được lời này, không biết có thể tức giận đến mức sống lại được hay không."
Tới nhà lao, cai ngục đều lui ra.
Tuy rằng các gian nhà lao đều hao hao giống nhau, nhưng Diệp Tống vẫn có thể phân rõ phương hướng, bởi vì có một gian nhà lao cho đến nay vẫn còn treo mành rất đặc biệt, đối diện gian nhà lao đó là một người.
Đầu bù tóc rối, thoạt nhìn không khác so với các phạm nhân bình thường khác.
Diệp Tống ở bên ngoài chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu tóc hắn hỗn loạn, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, nửa cười nửa u oán: "Để ta nhìn rõ một chút xem ai tới?"
Diệp Tống từ từ nói: "Mới bị nhốt bao lâu mà ngươi đã lẩn thẩn rồi? Tốt nhất là không phải, miễn cho ta phí công tìm cách mang ngươi ra ngoài." Nói xong Diệp Tống liền chuẩn bị đi.
Kết quả người đang bị nhốt ở nhà lao nhảy dựng lên, chửi ầm ĩ: "Diệp Tống, ngươi được lắm, ta kính ngươi là người tướng quân phủ, dám làm dám nhận, nhưng này vừa đi liền đi mẹ nó là nửa năm! Ngươi biết nửa năm nay ta đã sống như thế nào không, ta hy vọng không gặp nữ nhân vô sỉ như ngươi! Không tuân thủ lời hứa!"
Diệp Tống cười nói: "Ta đã đáp ứng sẽ mang ngươi ra, nhưng ta nhớ rõ lúc ấy không hứa hẹn với ngươi là khi nào a.
Nhanh như vậy cũng đã nửa năm sau, thời gian trôi qua thật đúng là mau, mới đó cái gì cũng quên rồi."
Ngọc công tử trăm mặt nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Ta đoán, ngươi hẳn là có việc tìm ta nên mới nhớ ra ta vẫn ở chỗ này đi?"
"Ta thật sự muốn mang ngươi ra ngoài", Diệp Tống cười lấy ra một trâm hoa nhỏ, đưa cho hắn, "Thế giới này rất nhỏ, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện, tương lai gặp lại, giúp ta tìm được chủ nhân chiếc trâm nhỏ này."
Ngọc công tử trăm mặt tiếp nhận, nói: "Đúng là thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội nữ nhân."
Diệp Tống đứng lên, cười tủm tỉm: "Ngươi chờ tin tức của ta."
Tuy Tô Thần đứng bên cạnh xem, nhưng do ánh sáng quá mờ nên không biết rốt cuộc Diệp Tống đưa cho Ngọc công tử trăm mặt là loại trâm nào.
Hai người đi ra ngoài, còn không đợi Diệp Tống mở miệng, Tô Thần liền nói: "Ta sẽ không thả người."
Diệp Tống thở phào, liếc mắt nhìn Tô Thần, nói: "Ta không cầu ngươi.
Hắn vốn oan uống, cái này mọi người đều biết, chẳng qua muốn tìm một con dê thế tội mà thôi.
Hắn làm dê thế tội cũng đủ lâu rồi, Tam Vương gia nếu không chịu thả người, ta đành đi tìm Hoàng Thượng xin thủ dụ, yêu cầu Tam Vương gia thả người."
"Ngươi tình nguyện cầu hắn cũng không muốn cầu ta?" Tô Thần bướng bỉnh nói.
Diệp Tống quay đầu lại, nhướng mày đáp: "Đúng vậy."
Ban đầu, trong kinh thành lại xuất hiện thêm một vụ án mạng, khiến cho bá tánh khủng hoảng.
Lần này người chết vẫn là một nữ tử, quần áo bị xé rách cơ hồ như không còn mảnh nào che thân, nhìn như bị người ta lăng nhục.
Nữ tử kia không những bị tô vẽ lên khắp mặt, son môi còn kéo dài tới nửa cái cằm, trên mặt cũng bị thoa một tầng dày phấn trắng, hai mắt bị móc đi thành hai lỗ huyết, vô cũng đáng sợ.
Mấu chốt ở chỗ, bên cạnh nữ tử còn để một hộp phấn đang dùng dở.
Cách gây án của vụ này cùng vụ của người bị chém đầu thị chúng trưa nay giống nhau như đúc.
Hình Bộ rất coi trọng án này, bởi vì bọn họ phát hiện hình như bắt sai người rồi.
Hộp phấn kia là của một cửa hàng son phấn trong kinh thành tên là "Oanh Thúy Trai".
Mà người bị chém đầu thị chúng trưa này chính là ông chủ của cửa hàng son phấn kia, ông chủ là nam nhân, chuyên chọn nữ nhân tới mua son phấn của mình để xuống tay, động cơ gây án vô cùng hợp lý.
Nhưng từ lúc ông chủ bị chém đầu, Oanh Thúy Trai kia đã bị niêm phong.
Hiện giờ hộp phấn lại xuất hiện ở hiện trường vụ án.
Không đợi Hình Bộ tra được manh mối gì, hai ngày sau lại có một thi thể nữ nhân bị phát hiện.
Khiến cho nữ tử trong kinh thành không dám ra ngoài nửa bước.
Hình Bộ làm án sai đã bị trừng phạt.
Hoàng Thượng hạ chỉ giao trọng án này chuyển giao cho Đại Lý Tự xử lý.
Hai ngày nay, Diệp Tống ở trên bàn cơm hết bị Đại tướng quân lại đến Diệp Tu nhắc nhở liên tục.
Đại khái ý tứ là: Hai ngày nay bên ngoài vô cùng hỗn loạn, mặc kệ ngươi muốn làm gì, đều phải ngoan ngoan ở nhà, không được đi đâu hết.
Diệp Tu đã chủ động xin nghỉ cho nàng, để nàng không cần đi giáo luyện tràng nữa.
Đại tướng quân dặn dò tướng quân phủ, tất cả nha hoàn không cần ra phủ, mua muốn gì chỉ cần thông báo cho quản gia để quản gia phân phó gia đinh đi mua.
Đây cũng là vì an toàn của mọi người mà suy nghĩ.
Diệp Tống không thèm để ý mà cười nói: "Cha, người không phải trông gà hóa cuốc đấy chứ.
Hung thủ giết người này đều có động cơ, sẽ không thấy người nào là giết người đấy."
Đúng lúc canh cửa chạy tới báo có Tam vương gia tới.
Đại tướng quân không chút nghĩ ngợi, vung tay lên nói: "Quay lại bảo hắn chúng ta đều đi nghỉ ngơi rồi."
"Từ từ", Diệp Tống suy nghĩ nói, "Có lẽ nên gặp hắn một lần.
Cha, đại ca, A Thanh, mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi, con đi gặp hắn."
Diệp Tu ngửi ra điểm không đúng, mày kiếm nhíu lại nói: "A Tống, không cần tham gia vào việc này."
Diệp Tống đáp: "Muội sẽ không làm không công, nếu Tam Vương gia chủ động tới cửa ắt hẳn muốn nói điều kiện với muội.
Vì ở chỗ hắn cũng có thứ mà muội muốn."
Diệp Tu không yên tâm còn định nói thêm gì đó đã bị Diệp Tống đẩy về hướng hậu viện, Diệp Tống lại nói: "Đại ca yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Diệp Tống đi đến sảnh ngoài đã thấy Tô Thần chờ ở đó, trong tay đang cầm một chén trà nhỏ.
Diệp Tống ngồi xuống bắt chéo chân, uống một ngụm trà, nói thẳng: "Ta muốn Ngọc công tử trăm mặt, ngươi muốn cái gì?"
Nếu Diệp Tống đã mở miệng như vậy, hắn không cần phải quanh co lòng vòng nữa, nhìn Diệp Tống, trong lòng nổi lên nhè nhẹ lưu luyến nói: "Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi?"
Diệp Tống nhướng mày: "Không chắc lắm."
"Ta muốn ngươi lại cùng phá án với ta thêm một lần nữa."
Diệp Tống buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Thần, hơi hơi mỉm cười: "Được, thành giao." Có lẽ ôn lại khung cảnh lúc trước khi hai người cùng phá án với nhau cũng không tồi, ít nhất ở trong ấn tượng của Diệp Tống, đó là đoạn thời gian nàng cùng Tô Thần ở bên nhau hài hòa nhất, coi như là hồi ức tốt đẹp ít ỏi giữa hai người..