Tô Tĩnh cùng Diệp Tống hai mắt nhìn nhau.
Vừa lúc gặp Quy Dĩ đang đẩy Diệp Thanh ra ngoài xem náo nhiệt, Diệp Thanh liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa, hai người đang trở về, kinh hỉ hô to: "Nhị tỷ, Tô Tứ, hai người đã về rồi!"
Anh cô nương cũng nghiêng nửa đầu ra nhìn, mặt mày hưng phấn: "Rất nhanh nha, ta còn tưởng ít nhất cũng phải chờ một ngày, các người sao lại trở về từ hướng đó?"
Tô Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Không phải do A Tống muốn đi dạo xung quanh sao."
Lúc này, nữ tử áo đỏ kia cũng quay đầu ra nhìn.
Bộ dáng ước chừng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt được trang điểm đậm, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, ngũ quan của Anh cô nương và nàng ta tựa như được khắc ra từ cùng khuôn mẫu.
Nhưng Anh cô nương nhìn có vẻ nhu hòa hơn, mà người trước mặt bộ dáng thâm thúy do trải sự đời nhiều, đôi mắt sắc lạnh, nếu không nhìn kĩ cũng không phát hiện được một màu đỏ sẫm quỷ dị hiện lên trong mắt.
Xem ra khi còn trẻ cũng từng là một mỹ nhân lạnh lùng.
Tô Tĩnh và Diệp Tống liếc nhau, giống với vẻ lạnh băng của mỹ nhân Nam Thiến.
Quy Dĩ cũng đã nhận ra, cả ba đều im lặng không nói gì.
Anh cô nương giới thiệu đơn giản.
Tô Tĩnh liền tao nhã có lễ chào: "Vãn bối nghe đại danh quỷ độc đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Quỷ độc phu nhân liếc mắt nhìn nhóm người, không mặn không nhạt hỏi: "Anh Tử, là ngươi đưa bọn họ vào sao?" Nhưng thần thái kia, tựa hồ ẩn chứa tức giận.
Anh cô nương chỉ chỉ chân Diệp Thanh, nói: "Đúng rồi, bọn họ là tới tìm lão già thúi nhờ chữa bệnh, lão nhân đã đáp ứng sẽ chữa hai chân cho Diệp Thanh cô nương." Trong lời nói khó có thể che giấu sự vui sướng, bởi vì Anh cô nương không nghĩ nhiều, chỉ biết rằng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nương của nàng chủ động tiến vào Dược Vương Cốc, mặc kệ có phải vì muốn tìm nàng hay vì lí do gì đi nữa, đối với nàng đây cũng coi là bước tiến lớn.
Anh cô nương lôi kéo tay áo Quỷ độc làm nũng, "Nương, người làm sao vào được nha, không phải người nói sẽ không vào thêm lần nào nữa sao."
Quỷ độc nhìn Anh cô nương, vươn ngón trỏ chọc chọc cái trán của nàng nói: "Ngươi ở trong cốc nhiều ngày như vậy là không muốn tìm nương nữa sao?"
"Muốn! Sao lại không muốn được chứ!" Anh cô nương ấp úng nói thêm, "Nếu nương đã trở lại, lão nhân ở trong phòng kia, người có muốn hay không..."
Quỷ độc xoay người, đi về phía rừng trúc bên kia dược điền nói: "Ta là tới tìm ngươi, liên quan gì tới hắn.
Nương mệt mỏi, ngươi đỡ ta cùng đi nghỉ ngơi đi."
"Dạ, nương." Anh cô nương rất kính yêu nương nàng, cùng với kính yêu, không bằng nói kính yêu mang theo một tầng sợ hãi không thể trái nghịch.
Nàng nắm tay quỷ độc, quay đầu nhìn Tô Tĩnh và Diệp Tống nói, "Các ngươi đã trở lại liền nhanh đi tìm lão nhân đi, xem bước tiếp theo hắn muốn các ngươi phải làm gì."
Dược nhân ở cửa cốc bị phá, Quỷ Y đương nhiên là người biết đầu tiên.
Hắn đã phái dược nhân khác đi thủ cốc, Lúc Tô Tĩnh đem thiềm độc và xạ hương đến, biểu tình của Quỷ Y vẫn còn có chút hoảng hốt.
Quỷ Y hỏi: "Anh Tử cùng nương nàng đi vào ngôi nhà trong rừng trúc rồi à?"
Tô Tĩnh đáp: "Đúng vậy.
Thần y không muốn đi nhìn các nàng sao?"
Quỷ Y hoàn hồn, tiếp nhận đồ mà Diệp Tống và Tô Tĩnh đã vất vả lên núi tìm kiếm được rồi nói: "Thôi thôi, gần mười năm cũng chưa trở về lần nào, sợ là nàng ta đã sớm quên Dược Vương Cốc này là nhà.
Chờ ta chữa xong chân cho tiểu cô nương, các ngươi liền nhân lúc còn sớm rời đi, đỡ sinh lắm chuyện."
"Làm phiền thần y."
Chuyến này Tô Tĩnh và Diệp Tống đến vừa đúng lúc.
Ban đêm, Diệp Thanh ngâm mình vào chậu nước thuốc cuối cùng.
Cũng không biết bên trong bỏ thảo dược gì, lúc ngâm vào đau đến xương tủy, khi Diệp Tống tiến vào thấy tay nàng đang nắm chặt thùng gỗ, răng cắn môi đến trắng bệch.
Diệp Tống dùng khăn lông lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, lo lắng cau mày lại, Diệp Thanh liền trấn an: "Bây giờ đau một chút thôi, lát ngâm xong cả người sẽ vô cùng thoải mái, nhị tỷ không cần lo lắng."
Diệp Tống nói: "Quá trình này khó tránh khỏi, ngươi cố gắng chịu đựng, nếu đau quá cứ kêu lên một tiếng sẽ dễ chịu hơn."
"Kêu lên sẽ khiến mọi người lo lắng, không tốt." Diệp Thanh đáp.
Diệp Tống lau nước bên tai Diệp Thanh, nói: "Nhưng nhìn bộ dáng này của ngươi, lòng ta cũng rất khó chịu.
Ngươi nói ta là nhị tỷ của ngươi sao?"
Diệp Thanh nước mắt lưng tròng: "Nhị tỷ, sao nhiều ngày như vậy rồi mà tỷ vẫn còn chưa tỉnh táo lại a!"
Đúng lúc Quy Dĩ ở bên ngoài nói: "Đã tới giờ rồi, nhị tiểu thư đỡ nàng ra đi."
Diệp Tống ôm Diệp Thanh từ thau tắm ra ngoài, nước chảy làm ướt hết quần áo nàng cũng không để ý, dùng khăn lông lau khô người Diệp Thanh, Diệp Thanh có chút thẹn thùng tự mình mặc quần áo.
Thanh âm Diệp Tống chợt trở nên căng thẳng: "Hai ngày nay ta không ở đây, là nam nhân ngoài cửa ôm ngươi ra sao?"
Hai má Diệp Thanh nóng bừng lên, phản bác: "Không phải là hắn! Là Anh cô nương giúp muội!"
"Vậy thì tốt rồi, bằng không ta liền móc mắt hắn ra."
Diệp Thanh nhìn Diệp Tống, không phải tỷ ấy đang mất trí nhớ sao? Ý muốn bảo hộ cùng cảm giác an toàn từ đâu mà có?
Thu thập cho Diệp Thanh xong, Diệp Tống vẫn mặc quần áo ướt bước ra, vừa lúc Tô Tĩnh đun xong hai xô nước, để một thùng trong phòng Diệp Tống, bảo nàng tắm rửa.
Trong thùng có thả một chút thảo dược giúp thư giản cơ thể, hai ngày nay ở trong núi nàng đã thấm mệt nên lúc bước vào thùng tắm cảm thấy vô cùng thoải mái, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi nước trong thùng đã lạnh, Tô Tĩnh đã sớm tắm rửa xong, hắn đứng trước cửa phòng Diệp Tống, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng liền gõ hai cái.
Diệp Tống không nghe thấy, Tô Tĩnh liền đẩy cửa vào tự nhiên như phòng của mình.
Diệp Tống đang nằm trong thùng tắm, nước không cao tới vai, đầu nàng cũng không bị chìm xuống.
Tô Tĩnh đi qua xem xét nước tắm, ở bên tai nàng búng một cái, thành công khiến nàng bừng tỉnh.
Diệp Tống ngửa đầu liền xông thẳng vào sóng mắt đào hoa của hắn.
Tô Tĩnh cười hề hề nói: "Ngươi ngủ quên, cẩn thận cảm lạnh, có cần ta giúp ngươi không?"
Diệp Tống chỉ quần áo treo trên bình phong, Tô Tĩnh đi tới lấy cho nàng, Diệp Tống bất thình lình hất nước vào mặt hắn, nhân lúc hắn dùng tay lau mặt, quần áo trong tay đã không còn, lúc nhìn lại, Diệp Tống đã mặc xong quần áo đang lười biếng thắt lại đai lưng.
Tô Tĩnh tiếc nuối nói: "Nữ nhân mặc quần áo không phải sẽ thong thả ung dung mà sửa sang lại sao, ngươi sao lại không giống nữ nhân chút nào thế này?"
Diệp Tống chuẩn bị xách nước tắm ra ngoài đổ.
Tô Tĩnh đứng phía sau nàng, cánh tay vòng ra trước thuận thế giúp nàng xách thùng gỗ hướng ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: "Vẫn là để ta làm, bảo bối ngủ ngon."
Không lâu sau Tô Tĩnh trở về phòng, hắn cũng cảm thấy hai ngày nay vô cùng mệt mỏi, vừa nằm lên giường cơn buồn ngủ liền ập tới.
Người nào đó lại sột soạt bò lên giường hắn, chui vào ổ chăn, thoải mái ngủ rồi.
Nửa đêm, lúc Tô Tĩnh xoay người, ôm một cái thân mình mềm như bông, cảm thấy thoái mái mà cọ cọ vài cái, đầu óc phản ứng chậm chạp trong chốc lát, sau đó mở choàng mắt, cư nhiên thấy người nằm bên cạnh cũng mang theo hương dược liệu giống như mình
Tô Tĩnh chống cằm nhìn Diệp Tống một lúc lâu, sau đó ôm nàng ngủ tiếp.
Một đêm vô mộng, cực kỳ sảng khoái.
Sáng hôm sau, lúc Tô Tĩnh còn đang mơ màng ngủ, chợt cảm thấy trước ngực lạnh đi, sau đó đến lưng đau đớn không thôi.
Hắn nhập nhèm mở mắt, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Tống đang ngồi trên giường, khí sắc không tồi, trên người bọc chăn đang đá vào lưng hắn.
Hai hàng lông mày nheo lại, tựa như mới sáng sớm đã gặp chuyện buồn bực.
Tô Tĩnh vừa thấy bộ dáng này, liền biết Diệp Tống đã khôi phục trí nhớ.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, giơ tay lật mở cổ áo, còn liếm liếm môi, nắng sớm mờ mờ, mị hoặc không thôi, cười hỏi: "A Tống, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Diệp Tống cả người đều không tốt, tức giận đấm lên đầu giường, nói: "Sao ngươi lại ở trên giường ta, ta chỉ cho ngươi một câu giải thích, nếu không nói được, tự gánh lấy hậu quả."
Tô Tĩnh nhìn tay Diệp Tống đỏ ửng lên, lộ ra biểu tình đau lòng, nói: "Ngươi nhẹ một chút, ngươi không đau nhưng ta đau."
Tô Tĩnh vậy mà lãng phí cơ hội giải thích duy nhất của mình, ngay sau đó Diệp Tống nhảy xuống giường cưỡi lên người Tô Tĩnh, đem hắn đánh nhừ tử.
"Bảo bối à báo bối đừng đánh vào mặt, tốt xấu gì hai ta cũng cùng chung chăn gối, ngươi đừng trở mặt liền không nhận người thế chứ, lên núi đao xuống biển lửa ta cũng bồi ngươi, hai ta mới tử quỷ môn quan trở về chắc ngươi sẽ không quên sớm thế chứ...Này này, đừng khom lưng, hôm qua lúc ta ôm ngươi nhảy xuống huyền nhai eo...Còn có, đây là giường trong phòng ta, do ngươi tự động chạy tới muốn ngủ cùng ta, thề với trời ta không hề cưỡng bách ngươi...A đừng đá phía dưới được không..."
Diệp Tống một quyền hướng về mặt Tô Tĩnh, nhưng kịp thời dừng lại, thấy bộ dáng hắn nằm trên đất vô cùng thống khổ, dường như cảm giác được hắn thực sự mệt mỏi.
Diệp Tống hỏi: "Cái gì là lên núi đao xuống biển lửa, cửu tử nhất sinh?"
Tô Tĩnh che mặt, giọng nói bi thương: "Quả nhiên ngươi đều không nhớ rõ, ngày hôm qua lúc chúng ta cùng nhau nhảy xuống vực, ngươi nói muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, lúc ấy cảm động biết bao nhiêu, không nghĩ tới, mới qua một đêm, người đã không thừa nhận.
Quả nhiên, lời nữ nhân nói không thể tin tưởng được."
Diệp Tống từ trên người Tô Tĩnh đi xuống, cũng ngồi bệt xuống đất thờ phì phì, tức giận nói: "Mẹ nó ngươi đừng có lừa ta, ngày hôm qua không phải chúng ta đi tìm hổ cốt sao, huyền nhai chỗ nào! Hổ cốt đâu, ngươi giấu đâu rồi?" Vừa nhớ tới chuyện quan trọng, Diệp Tống liền bắt đầu lục tìm người Tô Tĩnh, hận không thể lột sạch hắn để tìm ra thứ muốn tìm.
Tô Tĩnh trốn tránh không kịp đành phải nói: "Hổ cốt đã sớm đưa cho Quỷ Y rồi, đứng nháo, mới sáng sớm, ảnh hưởng tới người khá.
Ngươi đừng động thủ, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được chứ?"
Diệp Tống ngừng lại, tay đỡ trán, cố gắng nhớ lại hỏi: "Ta làm sao trở về được? Đúng rồi, xà độc ngươi đã lấy được chưa?"
Tô Tĩnh thở dài, mặt đối mặt nàng, thấy tóc nàng bị rối định giơ tay giúp nàng, kết quả bị Diệp Tống hất tay ra.
Hắn nói: "Thời gian chúng ta đi tìm hổ cốt và xà độc đã qua vài ngày rồi, hôm qua chúng ta vào núi tìm xạ hương và thiềm độc mới trở về, tất cả đều tìm được hết rồi, hơn nữa quỷ Y đã đáp ứng dùng toàn lực cứu chữa cho A Thanh, kế tiếp ngươi không cần lo lắng nữa."
Diệp Tống nhíu mày, nỗ lực nhớ lại nhưng cái gì cũng không nhớ nổi, hoài nghi nhìn Tô Tĩnh, nói: "Qua vài ngày rồi? Sao ta không có chút ấn tượng nào?"
Tô Tĩnh nhướng mày nói: "Do di chứng của tránh độc hoàn khiến ngươi bị mất trí nhớ tạm thời.
Bất quá nhìn dáng vẻ này, hẳn là đã tốt lên rồi.".