Diệp Tống cười nói: “Đôi mắt nào của muội nói ta không vui?”
Diệp Thanh đáp: “Không chỉ có bàn tay đôi mắt này, mà còn cả hai chân muội cũng cảm nhận được.
Vì cái gì? Do cãi nhau với Hoàng Thượng hay là…do Hiền Vương…” Thấy Diệp Tống nhìn nàng, nàng lại nói, “Kỳ thật vào ngày đó, chuyện tỷ và Tô Tứ gặp nhau trêи đường muội đã biết.
Lâu lắm mới thấy hắn tới nhà chúng ta, muội nghĩ nhị tỷ nhất định muốn gặp hắn, dù sao cũng đã lâu rồi hai người chưa nói chuyện, ai ngờ hắn chỉ tới lấy mấy cuốn sách rồi rời đi, muội sợ lần này đi rồi không biết khi nào mới gặp lại nên đã bảo Xuân Xuân đuổi theo, xem có thể bảo hắn lưu lại dùng bữa tối rồi hãy đi.
Lúc Xuân Xuân trở về có nói với muội, tỷ và Tô Tứ đã gặp nhau.”
Diệp Tống không nói, Diệp Thanh lại nói tiếp: “Chuyện này đều do muội, muội đáng lẽ nên nói cho tỷ sớm hơn.
Lúc ở Tô Châu, Tô Tứ hôn mê mấy ngày liền, lúc mơ mơ màng màng luôn gọi tên tỷ, nhưng lúc tỉnh lại liền không bình thường, hắn giống như đã quên hết những chuyện mà chúng ta đã cùng nhau trải qua.”
Diệp Tống có vẻ thực bình tĩnh, “Thái y nói thế nào.”
Diệp Thanh nói: “Thái y nói đầu của hắn bị tổn thương, không cho bọn muội kϊƈɦ thích hắn, cũng không được nhắc chuyện quá khứ với hắn.
Cho nên, muội không dám nói cho nhị tỷ, hy vọng hắn sẽ mau chóng nhớ lại.
Giờ ngẫm lại, muội cảm thấy thái y kia quá kỳ lạ, không phải bình thường khi có người bị mất trí nhớ, chúng ta phải kể cho hắn những chuyện quá khứ giúp hắn nhanh chóng nhớ lại sao?”
“Có lẽ”, Diệp Tống nhẹ nhàng nói, “Có người căn bản không muốn hắn nhớ lại?”
“Ý tỷ là…” Diệp Thanh lắc lắc tay Diệp Tống, “Nhị tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, Hoàng Thượng không phải người như vậy.”
Diệp Tống ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía Diệp Thanh: “Vì sao người đầu tiên muội nghĩ tới là Hoàng Thượng?”
Diệp Thanh cũng sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
Diệp Tống không tin.
Rõ ràng, chính miệng Tô Nhược Thanh nói với nàng, hắn cũng không biết lý do vì sao lại thế.
Nàng nhìn lên trời, đỡ Diệp Thanh vào nhà: “Trời có vẻ sắp mưa, vào nhà sớm thôi.”
Diệp Thanh nói: “Mấy hôm nay ngày nào cũng nắng mà.”
Ban đêm, trời thật sự đổ mưa.
Lúc này mưa thu vẫn còn khá giống mưa mùa hè, chắc do mấy hôm nay nắng nóng liên tục nên giờ đổ mưa như trút nước.
Bên ngoài lá cây bị gió thổi kêu xào xạc.
Diệp Tống ngủ một giấc này, không chút an ổn.
“A Tống, ngươi mở to mắt nhìn ta, ta là Tô Tĩnh, lúc ta chiếm tiện nghi của ngươi, không phải ngươi sẽ nhảy dựng lên đánh ta sao? Hay là do hoạn nạn thấy chân tình, ngươi yêu ta rồi?”
Diệp Tống mở to mắt thấy Tô Tĩnh đang ôm nàng.
Nàng nhìn chằm chằm mặt Tô Tĩnh, giơ tay chạm vào vết thương trêи mặt hắn, mày nhăn lại hỏi: “Có đau không?”
Tô Tĩnh ngẩn người, cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Ta tưởng dù ta có chết ngươi cũng không đau lòng.
A Tống, ngươi đừng giả bộ nữa, ta sợ bản thân sẽ thật sự bị lừa.”
Mặt trời ngã về tây, nàng an tĩnh dựa vào vai hắn.
Hắn nói: “Ngươi định nhìn mãi như thế đến lúc nào?”
Tô Tĩnh còn nói rất nhiều lời cà chớn khác, nàng nghe được lại cảm giác như nửa thật nửa giả.
“Ngươi xem bên ngoài trời tối như vậy, đi ra ngoài không thấy đường ngộ nhỡ bị rắn hay đại cẩu kia cắn thì sao.
Ngươi ở trong phòng đi, ta sẽ mau trở về, lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?”
“Có bản lĩnh ngươi cứ bám theo ta cả đời đi.”
Tô Tĩnh ôm nàng chạy trêи dược điền, ánh trăng rót xuống như một tấm lụa trắng.
Nàng hỏi hắn: “Ngươi ôm ta có mệt không?”
Hắn giương giọng đáp: “Diệp Tống, ta ôm ngươi sẽ không thấy mệt.”
Nàng điểm nhón chân, hơi ngẩng cằm, tới gần Tô Tĩnh, nhẹ giọng nỉ non: “Có phải ta rất thích ngươi không?”
Đêm khuya tĩnh lặng, nàng ôm chăn chui vào phòng Tô Tĩnh, đứng ở trước giường.
“Ngươi hẳn là đi nhầm phòng đi, muốn tới phòng A Thanh ngủ cùng nàng phải không?”
“Ngươi nằm dịch vào trong đi, nằm một mình ta không ngủ được.”
Diệp Tống mồ hôi đầy đầu, mấy chuyện này…là sao? Xảy ra khi nào, vì sao nàng một chút ấn tượng cũng không có, nhưng lại cảm thấy quen thuộc và tự nhiên như vậy?
Là mộng…Nàng đang nằm mơ…
Cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi.
Trước mắt là một mảnh trắng xóa, nàng không nhìn rõ gì cả, chỉ có thể thấy rõ Tô Tĩnh trước mặt.
Tô Tĩnh cười nói: Diệp Tống, ngươi có muốn nghe một chút di ngôn của ta trước khi lâm chung không?
Nàng mắng một câu, hai người liền rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng đột nhiên vùi đầu cắn một ngụm lên cổ Tô Tĩnh, hung tợn nói: “Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, ta sẽ không thể sống một mình nếu ngươi chết đi, ngươi có nghe không! Ngươi đừng hòng làm ta thiếu nợ ngươi!”
“Vậy sao, trong lòng ngươi hẳn là sẽ khó chịu đi.” Tô Tĩnh vân đạm phong khinh cười, “Liệu ngươi có cảm thấy khổ sở không?”
“Sẽ khổ sở!” Nàng hồng mắt rít gào, “Ngươi mẹ nó cho ta động một chút!”
Tô Tĩnh bị bộ dáng dữ tợn của nàng làm cho ngây người, lẩm bẩm hỏi: “Đi xuống hoàng tuyền làm đôi quỷ phu thê ngươi có nguyện ý không?”
Nàng đột nhiên yên tĩnh, đáp: “Được thôi.
Ta thích ngươi, dù sống hay chết cũng đừng bỏ ta lại một mình.”
Sống chết đừng bỏ ta lại một mình…
Diệp Tống hít một hơi mạnh, ngồi bật dậy, bên ngoài trời mưa tầm tã.
“Những sự việc lung tung hỗn loạn này…là sao.” Diệp Tống vòng tay ôm hai chân, trán chống lên đầu gối, thất thần thật lâu.
Nàng thở dồn dập, đột nhiên an tĩnh lại.
Nàng xoay người nhảy xuống giường, lấy quần áo mặc vào, mở cửa rời khỏi phòng.
Bên ngoài mưa bụi tiến vào, làm ướt ngạch cửa.
Trời mưa, Hiền Vương phủ ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Thân thể Tô Tĩnh chưa hoàn toàn khôi phục, nửa đêm các thái y sẽ mang thuốc tới cho hắn điều dưỡng thân thể.
Thái y nói, phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm nữa.
Nửa đêm, thái y mang thuốc tới phòng Tô Tĩnh, gõ cửa vài tiếng nhưng không thấy ai đáp lại.
Hắn mạo phạm đẩy cửa vào, phát hiện không thấy Tô Tĩnh đâu liền hô lên: “Vương gia? Mau đi tìm Vương gia, không thấy Vương gia đâu cả!”
Đèn trong Hiền Vương phủ lần lượt bật sáng, trêи dưới Vương phủ đều đổ đi tìm Tô Tĩnh.
Thái y lại càng sốt ruột, cầm ô chạy đi tìm.
Đột nhiên cảm thấy bụi cây ven tường rung động mạnh mẽ, thái y vội vàng cầm chắc cán dù, y phục đã ướt đẫm khiến hắn không ngừng run rẩy.
Chợt thấy trước mắt xuất hiện bóng đen, có người từ trêи cây nhảy xuống.
Cả người quần áo đều ướt đẫm, tóc ướt dính vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, nàng xoay người làm rớt ô của hắn, đẩy hắn đến dưới gốc cây.
Thái y ban đầu hoảng sợ, sau tập trung nhìn rõ mới nhận ra Diệp Tống.
Thái y ở Thái Y viện không ai là không biết nàng, bởi đã từng một thời chữa trị thân thể cho nàng.
Thái y nơm nớp o sợ nói: “Nhị, nhị tiểu thư?! Sao nhị tiểu thư lại tới đây?”
Thanh âm Diệp Tống lạnh lẽo tựa như nước mưa hỏi: “Không thấy Hiền Vương?”
Thái y gật mạnh đầu: “Lúc nãy lão phu mang thuốc tới cho Vương gia phát hiện Vương gia không có trong phòng, lão phu cũng không biết ngài ấy đi đâu, nhị tiểu thư trước nay quan hệ với Hiền Vương luôn rất tốt, nhất định có thể tìm được ngài ấy, mong nhị tiểu thư hỗ trợ!”
Diệp Tống lạnh lẽo cong môi, hai mắt híp lại: “Lúc trước ta tới tìm hắn, các ngươi đều ngăn cản ta ở bên ngoài không cho ta thấy hắn, giờ không thấy người, lại bảo ta hỗ trợ tìm hắn.
Thay đổi nhanh như vậy, nói ra không thấy hổ thẹn sao.”
Thái y bị mưa lạnh khiến cả người phát run: “Không phải lão phu cố ý ngăn cản nhị tiểu thư, mà do bệnh tình của Hiền Vương thực sự phải tĩnh dưỡng, không thể chịu quá nhiều kϊƈɦ thích, lão phu cũng rất lo lắng…Không thể để bệnh tình của Hiền Vương gặp nhiều bất lợi…”
Diệp Tống phun một ngụm nước mưa, thay đổi sắc mặt: “Ngươi mẹ nó đừng có giả bộ với ta! Ta hỏi ngươi, Tô Tĩnh rốt cuộc bị làm sao? Nếu hắn bị mất trí nhớ, không phải nên để cho hắn gặp những người thân quen giúp hắn nhớ lại sao? A, ngươi là thái y, ngươi nói sao thì chính là như vậy, giờ ta cho ngươi một cơ hội, có giỏi thì vẽ ra thêm lý do hợp lý để biện minh cho ta!”
Thái y bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Tống làm cho sợ tới mức hai chân mềm nhũn, liên tục xin tha: “Cầu xin nhị tiểu thư tha cho lão phu, lão phu ăn ngay nói thật, tuyệt không một lời dối trá…A…khụ khụ…Xin nhị tiểu thư hạ thủ lưu tình…”
Còn chưa nói xong, Diệp Tống trực tiếp lấy ra roi sắt, một tay nắm cổ thái y, một tay vung roi quấn lấy cổ hắn treo lên thân cây: “Còn nói thêm lời vô nghĩa, đừng mong được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đừng tưởng ta không dám.” Dứt lời roi sắt thít chặt lại, thái y trói gà không chặt sao có thể phản kháng, hô hấp liền trở lên khó khăn, vô cùng thống khổ.
Diệp Tống thực sự không chút lưu tình.
Nếu thái y còn dám mạnh miệng liều chết không nói, có khả năng nàng sẽ siết chết lão nhân ngoan cố này.
Lúc thái y sắp ngất, cố gắng nói: “Sau đầu…Hiền Vương…Có…có…” Tay Diệp Tống chợt buông lỏng, để cho thái y có thời gian hít thở, hắn hít từng ngụm từng ngụm, ho khan, “Máu tụ…Vết thương sau đầu Hiền Vương bị một vật thể bén nhọn gây thương tích, tạo thành một khối máu tụ, nên mới khiến ngài bị mất trí nhớ…Việc không cho nhị tiểu thư gặp Hiền Vương đều là ý của Hoàng Thượng, lão phu và các thái y liên quan không dám tự tiện làm chủ, lúc ở Giang Nam Hoàng Thượng cũng đã giao phó xong…”
Diệp Tống nhấp môi, tay nắm roi sắt lặng lẽ siết chặt lại, thấp giọng nói: “Nói tiếp.
Từng chuyện một, đều nói hết cho ta.”
Thái y biết không thể giấu được nữa, đành phải thuật lại từ đầu: “Lúc cứu Hiền Vương ở Tô Châu, vết thương đã rất nghiêm trọng, chỉ cần trì hoãn thêm một hai ngày, chắc chắn sinh mệnh sẽ gặp nguy hiểm.
Máu tụ trong đầu Hiền Vương khiến ngài thần trí không rõ, hầu hết chỉ còn ký ức trước đây, nếu không mau chóng loại bỏ máu tụ, những ký ức gần đây sẽ không còn nữa.
Để loại bỏ máu tụ, lão phu dự định dùng thuật châm cứu để bài xuất máu từ từ chảy ra, sau đó có thể khôi phục lại bình thường, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Diệp Tống trong lòng trầm xuống, có loại dự cảm không lành.
Thái y nói: “Nhưng mà Hoàng Thượng có chỉ…để Hiền Vương tiếp tục giữ trạng thái này, cũng chính là muốn ngài quên hết ký ức bây giờ đi, nên không cho bài xuất máu tụ.
Chỉ cần chú ý điều dưỡng, một thời gian sau là có thể hồi phục.”
“Ký ức của hắn thì sao?” Thái y trầm ngâm, bộ dáng muốn nói lại không dám, Diệp Tống gần như rít lên, “Còn không mau nói!”
“Ký ức của Hiền Vương, còn phải xem máu tụ trong đầu sẽ tồn tại bao lâu….Nếu may mắn, máu tụ sẽ tiêu tan theo thời gian, nếu không may…”.