Hồng anh thương và roi sắt va chạm trên không trung phát ra tiếng kêu leng keng.
Chiêu pháp của Diệp Tu vô cùng chuẩn xác, lực đạo mềm dẻo linh hoạt, roi sắt trên tay hắn tựa như một con vật sống, uốn lượn theo sự điều khiển hướng tới nữ tướng quân.
Diệp Tu có ưu thế hơn khi đánh xa, nữ tướng quân chỉ có thể thủ không thể công, nhưng nàng cũng đâu phải người bình thường, công phu của nàng rất tốt, trường thương trong tay không ngừng ngăn cản sự công kích của roi sắt, vô cùng xuất sắc.
Roi sắt quấn lấy trường thương, Diệp Tu dùng sức kéo về, nữ tướng quân tay cầm trường thương, con ngươi màu lam xinh đẹp tựa như viên minh châu xanh biếc khẽ khàng lay chuyển, trường thương thoát khỏi sự kìm hãm của roi sắt, cùng roi sắt cọ xát bắn ra tia lửa.
Hai bên càng đánh càng gần, nữ tướng quân thấy rõ mặt Diệp Tu, động tác thoáng chậm lại.
Nhưng Diệp Tu vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nếu nàng ta đã không coi mình là nữ nhân yếu đuối mà lĩnh quân ra chiến trường đánh giặc, thì hắn cũng không coi nàng là nữ nhân, chỉ có thể coi nàng là kẻ địch.
Muội muội của mình bị hạ độc thủ, hắn sao có thể hạ thủ lưu tình.
Nữ tướng quân nhanh chóng rơi vào yếu thế, binh lính Nhung Địch đối diện có chút hỗn loạn.
Quý Hòa bên người nói: “Chỉ cần tướng quân ra tay, dù nàng ta có là đệ nhất tướng quân Nhung Địch cũng sẽ trở thành thủ hạ bại tướng.”
Diệp Tống lười ngẩng đầu nhìn xem, chỉ xua xua tay, làm cái thủ thế nói: “Cần gì phải lắm chuyện thế, giờ chỉ cần hạ lệnh xuất kích trực tiếp giao chiến với bọn chúng là xong.”
Quý Hòa đáp: “Nhị tiểu thư à, quy luật bất thành văn trên chiến trường chính là khi thủ lĩnh của hai bên giao chiến thì không được giao chiến.”
“Ta phi”, Diệp Tống nói, “Sắp chết đến nơi còn cần tuân theo quy củ chó má gì nữa, trên chiến trường chỉ có binh bất yếm trá.
Lên!”
Quý Hòa nghe theo mệnh lệnh của Diệp Tống, giơ cao chiến kỳ, rống lên một tiếng “Gϊếŧ”, kỵ binh phía sau thúc ngựa xông lên.
Lúc này binh lính Nhung Địch đang mải xem hai bên đối chiến cùng lo lắng nữ tướng quân sẽ bị thua, sao có tâm tư nghênh địch, huống hồ bọn chúng cũng không thể nghĩ tới kỵ binh Bắc Hạ cứ như vậy mà xông lên.
Quân địch luống cuống tay chân nghênh địch, nữ tướng quân càng thêm phân tâm, vài lần suýt nữa bị đối phương đánh trúng ngựa.
Cuối cùng Diệp Tu kết thúc bằng một roi đánh tan búi tóc của nàng, tóc đen xõa ra, nữ tướng quân hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lại tiếp một roi phóng về phía yết hầu của nàng.
Nàng ta ngửa người tránh thoát một kích, khinh thường lớn tiếng nói: “Không ngờ Bắc Hạ tự xưng là quân tử, lại có thể dùng kế sách âm hiểm xảo trá này!”
Diệp Tu ngưng thanh đáp: “Cũng cần phải xem đang đối phó với hạng người gì.
Đối phó với loại người âm hiểm xảo trá, cũng chỉ có thể dùng phương pháp âm hiểm xảo trá.”
Nữ tướng quân áp sát Diệp Tu, đưa tay rải một nắm cát về phía mắt hắn, nhân cơ hội xoay ngựa bỏ chạy: “Rút lui!”
Quý Hòa đuổi theo hỏi: “Tướng quân, có muốn thừa thắng tiếp tục xông lên không?”
Diệp Tu lắc đầu, dụi bỏ cát chui vào mắt, mí mắt bị dụi chuyển hồng, bình tĩnh đáp: “Đã tìm được A Tống và Vương gia, giặc cũng rút lui, địa hình này chúng ta lại không hiểu rõ, cẩn thận trúng mai phục.
Thu binh trở về.”
“Rõ!”
Sau khi trở về, Diệp Tống hôn mê hai ngày liền.
Các vết thương lớn bé trên người đã được xử lý.
Cánh tay trúng tên của Tô Thần nghiêm trọng hơn một chút, máu đã đông lại thành một cục, quân y muốn trị liệu bắt buộc phải xé vỡ miệng vết thương để da non mọc lên, sau đó dứt khoát rút mũi tên ra ngoài.
Tướng sĩ Bắc Hạ chỉnh đốn lại đội hình và tìm ra đối sách mới.
Trải qua lần này bị Nhung Địch đánh bất ngờ, Diệp Tống và Tô Thần mang theo hai vạn quân giờ chỉ còn lại hơn một vạn.
Một vạn quân còn lại hoặc đã chết, hoặc bị bắt làm tù binh hoặc đã chạy thoát tới nơi nào chưa rõ.
Điểm danh xong phát hiện thiếu Lưu Ngoạt.
Diệp Tu phái người ra ngoài tìm nhiều lần, rốt cuộc cũng biết được hắn biến mất ở đâu.
Nhưng hắn bị bắt vào tay Nhung Địch không biết sống chết ra sao.
Người xưa vẫn có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Bạch Ngọc được phái đi thăm dò tin tức bên ngoài, hắn thông minh nhanh nhẹn lại giỏi cải trang, đối phó với mấy tên Nhung Địch cỏn con quả thực dễ như trở bàn tay.
Thuật dịch dung của gia hỏa này rất lợi hại, trà trộn vào trong binh lính Nhung Địch không ai phát hiện ra.
Hắn đi mấy lượt rồi trở về, đem toàn bộ tin tức về nữ đại tướng quân Nhung Địch kể rõ rành mạch.
Hắn nói: “Đệ nhất Đại tướng quân của Nhung Địch là trưởng công chúa, danh xưng Bách Lý Minh Xu, là em gái của Khả Hãn Nhung Địch.
Nghe nói nàng ta là đệ nhất mãnh tướng Nhung Địch, không có bất kỳ một nam nhân nào có thể đánh bại được nàng.
Khả Hãn Nhung Địch từng muốn chiêu thân cho nàng, nhưng đến một cái liếc mắt nàng cũng không thèm cho, phàm là người dám lên đài khiêu chiến đều bị nàng dễ dàng hạ đo ván, dũng mãnh phi phàm.”
Quý Lâm phun một ngụm nói: “Mẹ nó, loại nữ nhân này thật đáng sợ, có nam nhân nào dám cưới? Dù đưa cho lão tử, lão tử cũng không cần! Khẳng định là nàng ta không thể sinh hoạt bình thường được nên mới lên chiến trường đánh giặc!”
Quý Hòa lặng lẽ cười nói: “Nhưng mà Bách Lý Minh Xu tuy lợi hại nhưng cũng không thể đánh lại tướng quân chúng ta.
Các ngươi không được tận mắt nhìn thấy đâu, nếu lúc đó nàng ta không chạy nhanh, chỉ sợ đã trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay tướng quân chúng ta rồi.”
Diệp Tu đạm nhiên nhấp môi nói: “Không được khinh địch.”
Sau khi Lưu Ngoạt bị bắt vẫn luôn bị nhốt trong nhà lao cùng với các binh lính khác.
Quân Nhung Địch biết hắn có chút địa vị trong quân nên thường bắt hắn nếm chút mùi đau khổ.
Lúc đem hắn ra ngoài thẩm vấn, hắn ngậm miệng không hé răng một lời, bọn chúng sẽ thưởng cho hắn vài roi.
Lưu Ngoạt là một văn nhân, trong quân hắn cũng chỉ là quân sư sao có thể so với loại võ tướng như Quý Lâm da dày thịt béo, hắn bị đánh cho bất tỉnh mấy lần.
Ngày thường so về nói nhiều không ai có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng lúc này, hắn một câu cũng không nói, dù có dùng kim thiết bạc câu cũng không thể cạy miệng hắn ra một chữ.
Bách Lý Minh Xu dẫn quân trở về, lần này đối kháng chính diện với Diệp Tu khiến nàng tổn thất không ít kỵ binh, trong lòng tràn ngập hỏa khí.
Nàng cưỡi ngựa phi thẳng tới đại lao, thấy Lưu Ngoạt bị cột lên cọc chữ thập, một binh lính đang không ngừng dùng roi quất vào hắn.
Lưu Ngoạt bị lột bỏ quân trang, trên người chỉ dư lại một thân áo trắng, trên áo toàn là máu, sớm đã ngất đi rồi.
Quanh thân Bách Lý Minh Xu ngưng kết lại một cỗ hàn khí.
Tiểu binh kia quay đầu lại thấy Đại tướng quân, lập tức bẩm báo: “Khởi bẩm Đại tướng quân, tên Bắc Hạ này thật sự kín miệng, không chịu nói một chữ!”
Tròng mắt Bách Lý Minh Xu tựa như hàn băng ngưng lại thành hai viên đá quý âm lãnh, nhìn chằm chằm vào tiểu binh kia.
Đột nhiên nhấc chân đạp mạnh hắn vào tường, đầu đập chảy máu.
Nàng nói: “Hỗn trướng! Bản tướng quân có nói cho ngươi dùng hình sao! Hắn là quân sư bên người tướng quân của địch, nếu hắn đã không chịu nói, ngươi có đánh chết hắn cũng vô dụng!”
Tiểu binh nơm nớp lo sợ đáp: “Thuộc hạ biết tội, mong Đại tướng quân trách phạt!”
Bách Lý Minh Xu lại đạp hắn thêm phát nữa: “Cút ra ngoài gọi quân y tới!”
Lưu Ngoạt nửa tỉnh nửa mê, thấy bản thân đang được quân y đỡ từ trên cọc xuống, bên cạnh là nữ tướng quân Nhung Địch.
Hắn mơ hồ nghe được lời vừa rồi Bách Lý Minh Xu nói, bị nâng ra ngoài trước, hắn nhấc mi mắt nhìn thoáng qua, cười nói: “Xem ra tướng quân là người sáng suốt.”
Quân y nỗ lực cứu trị Lưu Ngoạt, băng bó toàn thân cho hắn, duy chỉ có gương mặt là lành lặn, một đạo vết roi in hằn trên cổ, cằm có chút hồng nhưng vẫn không ảnh hưởng đến diện mạo văn nhã sạch sẽ của hắn.
Bách Lý Minh Xu vén mành đi vào, rất có khí khái anh hùng ngồi đối diện Lưu Ngoạt.
Quân y cung kính lui ra ngoài.
Lưu Ngoạt mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: “Không ngờ Đại tướng quân có thể phát hiện ra kế sách của bên ta, phá được hai vạn đại quân, quả thật không thể khinh thường.
Tướng quân để quân y tới chữa trị cho ta là vì muốn dùng kế trước khổ sau ngọt? Nếu muốn biết bố trí của đại quân Bắc Hạ ta, thứ cho Lưu mỗ không thể tuân theo, chi bằng ngươi cứ gϊếŧ ta đi.”
Bách Lý Minh Xu đáp: “Ta cũng không ngờ ngươi chỉ là một tên mọt sách trói gà không chặt lại có thể ngoan cường như vậy.
Có phải những người bên cạnh Diệp Tu đều giống ngươi không?”
Lưu Ngoạt đáp: “Ta chỉ là người kém cỏi, không có chí khí, vai không thể nâng tay không thể nhấc nên không còn lựa chọn nào khác.”
“Ta biết ngươi là quân sử của Diệp Tu, kế hoạch tác chiến của hắn đều có một phần của ngươi đúng không?”
Lưu Ngoạt hỏi ngược lại: “Không biết ai đã tiết lộ chuyện này cho tướng quân, tướng quân có thể trả lời ta một câu rồi ta sẽ trả lời tướng quân một câu.”
Bách Lý Minh Xu nhàn nhạt cười: “Ngươi rất thông minh, mới nói một câu đã biết bản tướng quân có mật báo.
Chắc hắn toàn bộ kế hoạch tác chiến của Diệp Tu đều do ngươi bày ra?”
“Lưu mỗ hỏi là ai, không hỏi có hay không, nghiêm túc mà nói tướng quân vẫn chưa trả lời vấn đề của Lưu mỗ, vậy Lưu mỗ cũng không thể trả lời tướng quân được.”
Bách Lý Minh Xu gõ tay lên mép giường: “Ngươi yêu cầu bản tướng quân trả lời ngươi một câu rồi mới hỏi lại ngươi một câu, ngươi cũng không nói khi bản tướng quân hỏi, ngươi sẽ trả lời thành thật, ngươi tưởng bản tướng quân dễ lừa gạt vậy sao?”
Nàng có thể trở thành Đại tướng quân Nhung Địch không phải chỉ dựa vào thân phận trưởng công chúa mà nàng thực sự có tài trên phương diện quân sự, chỉ cần nhìn trận chiến mở màn của hai quân là có thể đoán ra được.
Từng lời nói lẫn cử chỉ đều không để lộ ra sơ hở nào, Lưu Ngoạt muốn tìm khe hở thật sự rất khó.”
Bởi vậy nên hắn cũng không nhiều lời, âm thầm đề cao cảnh giác.
Bách Lý Minh Xu ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Xem ra nếu muốn từ trong miệng ngươi lấy được thông tin về bố trí quân của Bắc Hạ hoặc kế hoạch của Diệp Tu là hoàn toàn không có khả năng.” Trong đầu nàng bỗng dưng hiện ra cảnh tượng lúc ở sa mạc, nam tử mày kiếm ánh mắt lạnh lẽo ngồi trên yên ngựa, chiếp giáp phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng bắt mắt, một thân trường bào màu lam càng lộ ra vẻ uy nghiêm chí khí.
Dáng người thẳng tắp, một thanh trường thương từ trên tay hắn mạnh mẽ bay tới tựa như lôi đình vạn quân.
Roi sắt trong tay hắn cũng uyển chuyển như rồng bay phượng múa.
Bản thân vậy mà suýt chút nữa đã thua trên tay một nam nhân Bắc Hạ, trong lòng nàng có chút không cam lòng.
Nhưng tướng quân Bắc Hạ so với Nhung Địch không giống nhau, hắn không tùng tằng cũng không thô bạo, lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, dù tức giận cũng không biểu hiện ra mặt, mà là quanh thân tỏa ra đằng đằng sát khí.
Đó là một loại khí thế mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến quân địch run sợ.
Nghĩ như vậy, nàng lạnh lùng nhếch khóe môi: “Nếu ngươi không chịu nói, ta cũng không ép ngươi.
Ngươi không ngại nói cho ta một chút, Diệp Tu kia, rốt cuộc là nhân vật như thế nào.”.