Đường bên ngoài thành đều đầy cát.
Hai bên đường là vách núi cao sừng sững khiến con đường bị lọt thỏm ở giữa.
Một khi kẻ địch mai phục phía trên, đại quân phía dưới sẽ khó lòng chống đỡ nổi.
Hách Trần ở đây được tự do thoải mái chạy nhảy không giống như khi ở kinh thành, cơ bắp trên người cứ nảy tưng tưng.
Lúc Diệp Tống dẫn quân tới chi viện, hai bên đang giao đấu kịch liệt.
Kẻ địch dùng đá tảng lăn từ trên xuống tạp chết không ít binh lính Bắc Hạ.
Nhưng những binh lính còn sống sót vẫn vô cùng anh dũng, quân Nhung Địch không thể cầm cự được lâu.
Thấy viện quân của Diệp Tống vừa tới khiến sĩ khí của bọn chúng tiêu tan không ít.
Kẻ cầm đầu quân Nhung Địch thấy thế muốn rút quân, chợt cảm nhận được một đạo lưỡi đao sắn bén đang bay về phía hắn với tốc độ kinh người.
Hắn chưa kịp né tránh đã thấy yết hầu túa ra máu.
Khoảnh khắc kia, dưới ánh mặt trời, Diệp Tống có chút hoảng hốt.
Nổi bật giữa đại quân là sắc áo tím mà đã lâu nàng chưa nhìn thấy.
Trên tay hắn còn cầm bao kiếm rỗng, phía trên được nạm ba viên đá quý màu tím, đột nhiên hắn quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng, im lặng đối diện với tầm mắt Diệp Tống.
Sóng mắt đào hoa, lúc mở lúc chớp tựa như bông hoa nở rồi lại rụng, vô cùng mỹ lệ.
Theo cánh tay hắn vung lên, vỏ kiếm từ trong tay hắn bay thẳng về phía Diệp Tống.
Diệp Tống đứng giữa đống xác chết, nghe được rõ ràng tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập của mình, nàng thậm chí đã quên mất cách né tránh như thế nào.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, vỏ kiếm kia sượt qua lọn tóc nàng.
Phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết.
Thì ra một tên Nhung Địch nhân lúc Diệp Tống đang thất thần muốn đánh úp phía sau nàng.
Ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị vỏ kiếm phi tới, thân thể bị lực đạo kia đẩy ra xa mấy trượng, ngã xuống đất hộc máu.
Tô Tĩnh tới.
Nàng không ngờ, người phụ trách hộ tống lương thảo lại là Tô Tĩnh.
Từ lần trước từ biệt tới bây giờ đã lâu lắm rồi.
Nhưng mà, lần trước là khi nào? Là lúc Tô Tĩnh kéo tay nàng khuyên nàng đừng tới Tây mạc hay là lúc Tô Tĩnh bị mất trí nhớ?
Đối với Diệp Tống mà nói, không có gì khác biệt.
Diệp Tống nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, một tiếng trống làm nàng hăng hái lên, thấy trên tay Tô Tĩnh không còn binh khí, nàng dùng roi dài quét qua đám Nhung Địch đang muốn xông về phía hắn.
Nhưng ốc còn chưa mang nổi mình ốc, nàng giúp Tô Tĩnh trong khi còn chưa xử lý được chỗ mình, đám Nhung Địch nảy sinh ác ý muốn lấy thủ cấp Diệp Tống để lập công, Tô Tĩnh bỗng nhiên cầm lấy một đầu roi, đúng lúc Nhung Địch tấn công về phía nàng, hắn kéo mạnh về phía mình.
Hai người còn đang cách xa nhau cả trượng đột nhiên khoảng cách không còn nữa.
Diệp Tống rất ăn ý kết hợp với hắn, còn tiện tay rút một thanh đao đang cắm trên thi thể, vào lúc nàng tiến nhập vào Tô Tĩnh, nàng một tay ôm cổ hắn, một tay dùng đao quét một lượt quân Nhung Địch phía sau.
Mái tóc dài vấn cao mang theo hương vị mặt trời nhẹ nhàng đảo qua cằm Tô Tĩnh.
Tay hắn đặt bên hông nàng không tự chủ được mà siết chặt, một khắc kia tâm dường như cũng nhảy lên….không biết vì cái gì…
Giống như có thần giao cách cảm.
Diệp Tống và Tô Tĩnh phối hợp vô cùng ăn ý, gϊếŧ sạch từ đám lâu nhâu cho đến đám quân chỉ huy của Nhung Địch.
Quân Nhung Địch thấy chủ tướng đã chết liền muốn chạy trốn, tiếc là đã chậm một bước, tất cả đều trở thành oan hồn dưới tay Bắc Hạ.
Sau đó các tướng sĩ bắt đầu kiểm lại lương thảo, thu thập tàn cục.
Diệp Tống thu lại roi sắt đẫm huyết, làm như không có việc gì nhướng mày, rũ mi mắt nói: “Không ngờ Vương gia lại tự mình áp tải lương thảo, đúng là phúc của quân ta.”
Lúc này một nam tử mặc trang phục tướng quân bước tới cúi chào Diệp Tống: “Tham kiến nhị tiểu thư, không biết nhị tiểu thư còn nhớ tại hạ không?”
Diệp Tống liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy người này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ một lúc, nhíu mày hỏi: “Lý đại nhân.”
Không sai, người này chính là nhi tử của Lý thừa tướng, Lý Cố.
Hắn và Diệp Tống không những đã gặp mặt, thậm chí còn giao đấu trên võ đài.
Hắn và nàng gặp nhau rất sớm, tiếc là hắn bị thua.
Chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng Lý tướng.
Lý Cố khách khí nói: “Lần này ta làm giám quân đi theo Hiền Vương, phụng lệnh Hoàng Thượng áp tải lương thực tới, không ngờ trên đường lại bị tập kích, may mà có nhị tiểu thư kịp thời mang viện quân tới, nếu không hậu quả thực không dám tưởng tượng.”
Diệp Tống cười như không cười đáp: “Lý đại nhân khách khí rồi.”
Binh lính nhanh chóng kiểm kê xong lương thảo, phát hiện phần lớn quân lương đều bị hỏng sau trận chiến vừa rồi, quân Nhung Địch vô cùng giảo hoạt, bọn chúng cầm đao hoặc là chém đứt dây thừng giữ lương thực hoặc là đâm thủng bao, khiến cho quân lương đổ đầy ra đường.
Nếu cứ tiếp tục đi quân lương sẽ bị rơi hết.
Đang lúc không biết phải làm sao cho phải, Lý Cố nhìn các binh lính đang cố gắng nhặt lại lương thảo bị rơi dưới cát nói: “Không cần nhặt nữa! Đại quân Bắc Hạ ta dưới sự dẫn dắt của vệ tướng quân Diệp Tu và nhị tiểu thư anh dũng vô địch, ngày đánh đuổi được bọn man di Nhung Địch chỉ đếm trên đầu ngón tay, sẽ không cần dùng nhiều lương thực như vậy.
Ai biết được nếu tiếp tục trì hoãn, quân tập kích của Nhung Địch có đến nữa không, chúng ta không đáng vì một chút lương thực này mà để bản thân gặp nguy hiểm! Thu thập một chút, tiếp tục lên đường!”
Diệp Tống không dự đoán được Lý Cố sẽ nói vậy, nhưng chỉ dựa vào lời nói của hắn liền biết lần này hắn đi theo có dụng ý gì.
Nhóm viện quân đi cùng Diệp Tống, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ phẫn nộ, nhưng Diệp Tống không nói gì nên bọn họ cũng phải nhẫn nhịn.
Diệp Tống cười một chút, nói: “Các huynh đệ cũng không phải thần binh thần tướng, suy cho cùng chỉ là người trần mắt thịt, muốn anh dũng vô địch cũng cần ăn no trước đã.
Chúng ta không giống bọn văn nhân cổ hủ, khoe khoang không bị cái đói đánh gục.” Lý Cố sắc mặt trầm xuống, Diệp Tống trực tiếp lướt qua hắn, nhìn về phía Tô Tĩnh, “Hiền Vương cảm thấy thế nào?”
Tô Tĩnh đáp: “Lý đại nhân nói cũng không phải không có lý, để đề phòng lát nữa có truy binh, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây.
Còn lương thực”, hắn ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, “Vẫn còn có cách khác.”
Lương thực rơi vãi đầy trên cát, không chừng khi bọn họ vừa rời đi, sau lưng liền có quân địch tiến đến thu hết đống lương thực này.
Mồi ngon trước mắt chẳng lẽ bọn cẩu lại không ăn.
Tô Tĩnh nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ đống lương thực kia.
Diệp Tống vốn không quá để ý tới lương thực.
Thấy Tô Tĩnh nói như vậy liền giương giọng nói: “Thu thập một chút, lập tức lên đường!”
Có binh lính nói: “Phó tướng quân, nhiều lương thực như vậy, chẳng lẽ lại cứ thế bỏ đi vô ích? Đây chính là sống còn của đại quân, xin phó tướng quân suy xét!”
Diệp Tống nói: “Sợ cái gì, sẽ không để các ngươi bị đói! Lý đại nhân phụ trách đưa lương thảo tới, hiện tại lương thảo bị tổn thất hơn phân nửa, hắn sẽ phải nghĩ cách! Bằng không nếu để chuyện này truyền đến tai triều đình, chẳng phải sẽ làm người khác hoài nghi Lý tướng cố ý làm khó dễ đại quân sao!”
Lý Cố thay đổi sắc mặt: “Lời này của nhị tiểu thư là sao, chẳng lẽ ý của ta là sai?” Các tướng sĩ áp tải chút lương thực còn lại chuẩn bị lên đường, Diệp Tống không trả lời hắn, hắn lại đưa lời khích bác, “Nhị tiểu thư dẫn viện quân tới cứu viện, nếu biết chúng ta đang áp tải lương thực sao không chuẩn bị kỹ hơn, ít nhất cũng phải mang theo bao bố.
Hành sự qua loa như vậy, bảo sao khi lĩnh quân đánh giặc, một Nhung Địch nho nhỏ cũng mãi không đuổi được.”
Diệp Tống cầm lấy roi sắt xoay người muốn quét về phía Lý Cố, Tô Tĩnh đang đi song song với nàng kịp thời ấn tay nàng xuống, đưa cho nàng ánh mắt “bình tĩnh”.
Có lẽ Lý Cố chính là muốn khích tướng nàng để nàng phạm sai lầm đánh giám quân, như vậy triều đình sẽ lại có cái để bàn tán.
Diệp Tống trầm xuống, cố gắng nhịn.
Trở lại đại bản doanh, các tướng sĩ nhìn đống quân lương xám xịt, trợn tròn mắt.
Lương thực đâu? Một chút thế này còn chưa đủ cho mọi người xỉa răng đâu.
Diệp Tu cũng hỏi: “Sao lại thế này?”
Lý Cố chủ động đứng ra nói: “Nửa đường áp tải lương thực bị Nhung Địch đánh lén, đại bộ phận đã tổn hại.
Cũng chỉ còn lại chỗ này, xin vệ tướng quân thứ lỗi.”
Quý Lâm không kìm được lửa giận trong lòng, chửi: “Tha cái chó má gì, ngươi mẹ nó cố tình làm thế mới đúng.”
Lý Cố nhìn Diệp Tống nói: “Này lại muốn hỏi nhị tiểu thư, ngươi tới muộn, chờ ngươi tới trận đánh cũng sắp kết thúc rồi.”
Quý Lâm trừng mày rậm mắt to nói: “Vậy ngươi còn sống làm gì, sao không để Nhung Địch lấy đầu luôn đi?”
Lý Cố lấy ra lệnh bài: “Vệ tướng quân, ta phục lệnh Hoàng Thượng làm giám quân tới đây, phó tướng của ngươi lại dùng ngữ khí này nói chuyện với ta sao?”
“Quý Lâm, lui ra.” Diệp Tu vô cùng bĩnh tĩnh, “Việc đã đến nước này, đành phải nghĩ biện pháp khác.
Người đâu, đưa Lý giám quân xuống nghỉ ngơi.”
Lý Cố còn muốn nói thêm, binh lính bên ngoài đã tiến vào mời hắn ra ngoài.
Thấy Diệp Tu không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, hắn đành phải phất tay áo đi ra.
Ai ngờ hắn vừa đi ra cửa đã gặp Tô Thần đang tiến vào.
Tô Thần nghe nói Tô Tĩnh cũng tới liền phải đi tìm Diệp Tống, hắn sợ chỉ cần hắn không chú ý, Diệp Tống sẽ bị Tô Tĩnh bắt cóc đi.
Lý Cố chặn đường của hắn, khiến hắn không vui, nhăn mày, lạnh lùng.
Tô Thần làm quan trong triều nhiều năm, so với vẻ thanh lãnh đạm bạc của Tô Tĩnh bây giờ, Lý Cố vẫn tôn trọng tác phong hành sự của Tô Thần hơn: “Hạ quan tham kiến Tam vương gia.”
Tô Thần thấy dưới mí mắt xuất hiện một gương mặt xa lạ, vẫn kìm nén cảm xúc hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Hạ quan Lý Cố, là giám quân đi cùng Hiền Vương.”
“Lý Cố?” Tô Thần nghĩ nghĩ, trực tiếp phất tay áo đi qua người hắn, mang theo một cỗ lạnh lùng nói, “Là thứ gì, chưa từng nghe qua.”
Không thể không nói, một câu vô tình này của Tô Thần khiến lòng người thực hả dạ.
Lý Cố rời đi rồi, Tô Tĩnh mới nhìn Diệp Tu nói: “Lý tướng ở trong triều không ngừng buộc tội vệ tướng quân, Hoàng Thường bất đắc dĩ mới phái Lý Cố đi cùng ta, vệ tướng quân phải thật cẩn thận.”
Diệp Tu đáp: “Mặc kệ hắn.”
Diệp Tống hơi hơi nhướng mày, cười lạnh: “Vệ tướng quân đường đường chính chính, vì Bắc Hạ mà vào sinh ra tử, bọn ăn không ngồi rồi chỉ biết bới móc chuyện người khác, sợ cái rắm.”.