Cặp mắt đào hoa của Tô Tĩnh hơi cong lên không ai phát hiện: “Chỉ sợ hắn cố ý gây khó dễ.”
“Hắn dám giở trò quỷ, ta sẽ gϊếŧ hắn.” Diệp Tống đáp.
Tô Thần vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh kẻ tung người hứng, tuy Tô Tĩnh chưa khôi phục trí nhớ nhưng nhìn tình huống này có thể thấy hắn đang dần gần gũi với Diệp Tống hơn, hắn không cho phép.
Vì thế Tô Thần liền chen vào giữa nói: “Sao tứ đệ lại tới đây?”
Tô Tĩnh trả lời ngắn gọn: “Hoàng Thượng phái ta tới.”
Tô Thần nâng cao âm cuối, tỏ ý không tin tưởng lời Tô Tĩnh nói: “Hoàng Thượng sẽ phái ngươi tới sao?” Trong suy nghĩ của hắn, Tô Nhược Thanh dù có phái Đại tướng quân tới cũng sẽ không cho Tô Tĩnh tới.
Tô Nhược Thanh sợ Tô Tĩnh tới gần Diệp Tống còn hơn cả hắn.
Tô Tĩnh rũ mắt cười nhẹ, tuấn dật phi phàm: “Đương nhiên là do ta chủ động xin ra trận, xả thân vì nước là bổn phận của chúng ta.
Nghe ngữ khí của tam ca, có vẻ không muốn ta đến đúng không?”
Tô Thần nói thẳng không cố kỵ: “Đương nhiên là không.
Lương thảo cũng tới rồi, giờ nên trở về rồi chứ.”
Tô Tĩnh nhìn hắn: “Ta vẫn còn là giám quân, nên phải chờ đánh xong trận này mới có thể cùng mọi người trở về.”
Tô Thần đột nhiên nắm tay Diệp Tống kéo nàng ra bên ngoài: “Diệp Tống, ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Tô Tĩnh dừng trên bàn tay đang kéo Diệp Tống của Tô Thần, không tỏ ý kiến, vào lúc Diệp Tống bị kéo đi, Tô Tĩnh theo bản năng cũng cầm lấy một bên tay nàng, chợt cảm nhận được lòng bàn tay ôn nhu nắm lấy khiến thân thể nàng nhẹ nhàng chấn động.
Đã từng rất quen thuộc với cảm giác này, lúc hai người còn kề vai sát cánh bên nhau, mười ngón tay đan chặt vào nhau vượt qua hiểm nguy, từng cảnh đều bị Diệp Tống chôn giấu trong lòng.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc Tô Tĩnh hôn mê bất tỉnh, vẫn còn vươn tới nắm chặt tay nàng.
Có lẽ do hắn lớn lên thật tuấn mỹ, cũng có thể do hắn quá đáng thương.
Có lẽ cả đời này Diệp Tống cũng không thể quên được.
Loại cảm giác này, không liên quan tới ái tình, so với ai tình còn khiến người khắc sâu hơn.
Đã lâu rồi, Tô Tĩnh mới lại nắm tay nàng.
Cảm giác quen thuộc từ ngón tay Diệp Tống truyền vào thân thể hắn khiến hắn hơi hơi chấn động nhưng vẫn không bắt được hình ảnh rõ ràng.
Tô Thần quay đầu lại, ngữ khí vô cùng không tốt: “Tứ đệ đang làm gì vậy?”
Tô Tĩnh lấy lại tinh thần: “Chuyện công hay chuyện tư?”
Tô Thần hỏi lại: “Công hay tư liên quan gì tới ngươi?”
Tô Tĩnh từ từ đáp: “Nếu là chuyện công thì nói ngay tại đây, mọi người có thể cùng nhau tìm ra kế sách.
Nếu là việc tư, chi bằng đợi xử lý xong chiến sự rồi hãy nói.
Diệp phó tướng nên lưu lại để nói nốt chuyện về quân lương.”
Phó tướng trong doanh trướng hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không khí có chút vi diệu.
Diệp Tu không mở miệng, bọn họ cũng chỉ gật gật đầu hùa theo: “Đúng đúng đúng, trước tiên nên xử lý việc quân lương, đây chính là đại sự a! Không thể qua loa được!”
Diệp Tống thấy Quý Lâm hướng nàng làm mặt quỷ, Bạch Ngọc thì vẻ mặt u ám, mày không nhịn được nhảy hai cái.
Nàng rút khỏi tay hai người, ấn ấn lên giữa chân mày nhìn Diệp Tu nói: “Xin vệ tướng quân cho ta một ngàn quân, ta sẽ tự mình giải quyết việc quân lương.”
Diệp Tu không chút do dự đáp: “Chuẩn.”
Chỉ cần nhìn lúa mạch mọc đầy xung quanh có thể thấy chuyện quân lương quá dễ giải quyết.
Hôm nay nhân dịp ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, Diệp Tống cởϊ áσ giáp, sắn ống tay áo lên cùng với một ngàn tướng sĩ lên núi cắt lúa.
Việc chém gϊếŧ đối với các tướng sĩ còn chẳng là gì, nên việc cắt lúa mạch là quá nhẹ nhàng.
Chỉ trong một buổi trưa, cả đội quân như gió cuốn mây bay, quét sạch hai ba đỉnh núi.
Diệp Tống ngồi trên đỉnh núi, miệng ngậm cọng lúa, vừa lòng nhìn đống lương thảo trước mắt.
Bọn họ cắt sạch lúa mạch xung quanh thành Bình Dã.
Một khi quân Nhung Địch dùng hết lương thảo sẽ không có tiếp tế.
Kết quả, quân Nhung Địch cách đấy hai đỉnh núi thấy quân lính Bắc Hạ đang ra sức cắt lúa lập tức bẩm báo chuyện này tới Bách Lý Minh Xu.
Bách Lý Minh Xu vừa nghe, vô cùng tức giận: “Ngươi mẹ nó còn tới bẩm báo cái rắm, lúa mạch sắp bị cắt hết rồi! Truyền lệnh ta đi lấy lưỡi hái, cắt lúa!”
Lưu Ngoạt trở thành tù binh của Nhung Địch nhưng rơi vào tay Bách Lý Minh Xu, đây cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.
Thương thế của hắn đã hồi phục gần hết, cảm thấy Bách Lý Minh Xu không phải người xấu, ít nhất nàng không thích gϊếŧ chóc, cũng không hiếu chiến như Khả Hãn Nhung Địch, chẳng qua lập trường đối lập thôi.
Lưu Ngoạt nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười: “Đại tướng quân đây là muốn đi đoạt lúa với người ta sao?”
Bách Lý Minh Xu nện một quyền lên bàn, cắn răng nói: “Người Bắc Hạ các ngươi quả thực quá giảo hoạt!”
Lưu Ngoạt ung dung đáp: “Nếu ta là tướng quân, lúc trước khi tới Bình Dã đã cho người cắt sạch lúa mạch ở đây.
Cắt không hết sẽ dùng một mồi lửa đốt sạch, sao có thể để cho quân địch tiện nghi được.”
Bách Lý Minh Xu quay đầu tàn nhẫn trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Đúng là người no không biết cảm giác của người đói khổ, lúc đó lúa mạch con mẹ nó đã chín đâu! Ở Bắc Hạ các ngươi đâu đâu cũng là lúa mạch, nhưng đối với người có tập quán du mục như Nhung Địch bọn ta, lúa mạch này vô cùng trân quý, sao có thể nói đốt là đốt! Xì, hiện tại coi như tiện nghi cho các ngươi!”
Nói xong nàng không thèm để ý Lưu Ngoạt nữa, cầm lưỡi hái lên cùng một nhóm quân lên núi đoạt lúa.
Hai quân nhanh chóng thổi quét, Bắc Hạ bên này thấy Nhung Địch cũng bắt đầu cắt lúa, liền càng ra sức mà cắt.
Sau khi cắt xong triền núi cuối cùng, sớm muộn gì hai quân cũng chạm trán.
Diệp Tống vỗ vỗ mông đứng lên: “Đừng cắt nữa, chỉ tuốt lấy hạt lúa thôi!”
Binh lính Nhung Địch không biết gì vẫn miệt mài cắt.
Đột nhiên phát hiện ruộng lúa không còn chút hạt nào, hô lên: “Đại tướng quân, không có hạt lúa!”
Bách Lý Minh Xu thấy binh lính Bắc Hạ đang thu gom trở về, lập tức vung tay lên quát: “Đoạt cho ta!”
Đám lính lập tức chạy đi đoạt lúa mạch.
Lúc này nương theo hướng gió, đỉnh đầu trăng sáng sao thưa, Diệp Tống cầm một cây đuốc, xoay người nhìn gốc lúa cười hì hì liền châm lửa xuống, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã lan rộng ra giữ chân đám lính Nhung Địch, có vài tên còn bị lửa bén vào râu tóc cùng lông mày.
Hai quân khó tránh khỏi muốn chém gϊếŧ một phen, tiếng va chạm vang vọng trên sườn núi.
Binh lính Bắc Hạ vội vàng trở về mang binh khí tới cho Diệp Tống.
Diệp Tống rút chiến kỳ dính đầy lúa mạch từ trong xe lúa ra mạnh mẽ phất cao, hô to: “Gϊếŧ cho ta---------”
Diệp Tống nhìn thẳng vào Bách Lý Minh Xu, khó có được thời cơ tốt như thế này, nhất định phải bắt sống nàng để ép Nhung Địch lui binh.
Nếu không được có thể đổi lấy Lưu Ngoạt.
Đúng lúc Bách Lý Minh Xu cũng nhìn nàng, nàng ta hận Diệp Tống đến nghiến răng.
Không chút nghĩ ngợi liền hướng về Diệp Tống giao đấu.
Hai quân giao chiến vô cùng hỗn loạn.
Bách Lý Minh Xu cầm lưỡi hái, Diệp Tống cầm trường đao hướng về phía đối phương, cắt qua quần áo đối phương, đồng thời bản thân cũng ảnh hưởng không ít.
Hai nữ nhân không ai chịu thua ai, càng đánh càng hăng, tựa như hai khối sắt nóng, hận không khiến đối phương tan chảy.
Bách Lý Minh Xu cầm lưỡi hái nên rơi vào yếu thế, qua hơn mười chiêu đã bị Diệp Tống dùng trường đao chém về phía tay mình, nàng cầm lưỡi hái nhẹ nhàng câu lên, Diệp Tống đã sớm có phòng bị, quay người dùng chân đá bay lưỡi hái của nàng.
Bách Lý Minh Xu không cam lòng bị yếu thế, đưa tay kéo ra một cây gây trên xe bức Diệp Tống lui về sau, cổ tay Diệp Tống tê rần bị nàng tước bỏ trường đao.
Diệp Tống lấy ra roi sắt trong người, một roi cuốn đi gậy gỗ.
Bách Lý Minh Xu xông tới dùng quyền giao đấu với Diệp Tống, roi sắt không còn hữu dụng, nàng đành phải dùng quyền đáp trả.
Hai nữ nhân một đài diễn, thật sự không thể khinh thường.
Kéo tóc, lôi cổ áo, có gì dùng nấy.
Diệp Tống ăn một quyền vào khóe miệng, ngăn không được cười lạnh: “Ta để ngươi túm thì sao, ngươi vẫn chỉ là bại tướng dưới tay vệ tướng quân! Ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của mình xem, có giống một người đàn bà đanh đá không!”
Bách Lý Minh Xu thở gấp đáp: “Bản tướng quân sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất! Còn Diệp Tu, ta sẽ tự tay lấy mạng hắn!”
Quyền cước của Bách Lý Minh Xu vô cùng tốt, bằng không sao toàn bộ nam nhân Nhung Địch đều không phải đối thủ của nàng.
Diệp Tống tuy không kém nhưng kinh nghiệm thực chiến không bằng Bách Lý Minh Xu, hai người đánh nhau một lúc, Diệp Tống dần dần rơi vào thế hạ phong.
Bách Lý Minh Xu không chút lưu tình, muốn đánh chết Diệp Tống, nhân lúc Diệp Tống đang thở gấp dùng một chân quét tới, Diệp Tống nhảy tránh, Bách Lý Minh Xu lập tức nhặt lên trường đao bổ về phía nàng.
Diệp Tống mồ hôi đầy đầu nhìn lưỡi đao đang bổ về phía mình, nếu lưỡi đao này bổ xuống nàng chắc chắn sẽ bị chém thành hai nửa.
Trong lúc nhất thời Diệp Tống có chút không phản ứng kịp, không biết nên tránh bên trái hay bên phải.
Lực tay của Bách Lý Minh Xu vô cùng lớn, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bả vai bị trúng tên, đau đớn truyền tới khiến đao trên tay đi lệch hướng.
Phía sau dường như có một luồng gió đánh đến mang theo hương hoa mai nhè nhẹ.
Diệp Tống ngẩn người, ngay sau đó eo liền bị người từ phía sau ôm, nàng liền ngã vào một cái ôm ấm áp, một cái xoay tròn né lưỡi đao kia đồng thời dùng vỏ kiếm chặn lại.
Người tới không ai xa lạ chính là Tô Tĩnh.
Bách Lý Minh Xu thấy có viện quân lập tức hạ lệnh rút quân.
Nhưng nàng cũng không dễ dàng thoát thân, Tô Tĩnh dùng một tay đánh với Bách Lý Minh Xu, thể lực của nàng đã tiêu hao gần hết, mấy chiêu đã bại dưới lưỡi kiếm của Tô Tĩnh, nàng kiên cường chống cự.
Diệp Tống nói: “Bắt sống.”
Tại khoảnh khắc ra đòn chí mạng, Tô Tĩnh liền dừng lại.
Bách Lý Minh Xu nắm một nắm cát rải về phía mắt Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh ôm Diệp Tống bay ngược ra sau, bị hạt cát rơi vào, chớp chớp mắt.
Lúc này Lý Cố từ phía sau đột nhiên xông lên, tay cầm song kiếm cũng không phải một nhân vật có thể coi thường.
Nhưng Bách Lý Minh Xu cùng hắn so qua mấy chiêu, đột nhiên tìm được cơ hội xoay người bỏ chạy, nàng nhảy lên một chiếc xe lúa lao xuống dốc, phía sau khó lòng mà đuổi theo.
Lý Cố mắng một câu: “Nữ nhân giảo hoạt!” Có binh lính chuẩn bị lao xuống đuổi, hắn liền nói, “Không cần đuổi theo, chân người sao đuổi kịp xe.”
Diệp Tống quay đầu nhìn Tô Tĩnh, thấy đôi mắt hắn liên tục chớp chớp đến đỏ hồng, bất giác có chút buồn cười.
Tô Tĩnh đưa tay muốn dụi mắt bị Diệp Tống cản lại, nàng nói: “Đừng dụi, càng dụi càng ngứa.
Trở về lấy nước rửa sạch sẽ hết.” Thấy Tô Tĩnh an tĩnh nhìn nàng, nàng hơi quay mặt đi, tùy tay dùng thân lúa búi tóc, đuôi lông mày giơ lên, “Vừa rồi đa tạ Hiền Vương kịp thời ra tay cứu giúp..