Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường


Diệp Tống cười lười biếng, nói: "Muội ghen tị?"
Phái Thanh hai tai đỏ lên, nghiêm túc lên lớp: "Công tử không thể tùy tiện như vậy, khi ra ngoài phải biết tự nghiêm khắc với bản thân mình, nếu không chẳng khác gì đám hoa hoa công tử kia cả, huống hồ, người còn là nữ giả nam trang, càng phải chú ý."
Diệp Tống nặng nề khụ một tiếng nói: "Ừm, muội nói đúng, ta sẽ nghiêm túc hơn."
Vì thế mà một chủ một tớ nghiêm túc đi trên đường, mặc cho các cô nương dùng đủ loại mị nhãn cũng không đáp lại.

Lúc này Phái Thanh mới vừa lòng, hỏi: "Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Diệp Tống suy nghĩ, gõ quạt vào lòng bàn tay nói: "Không biết Tố Hương lâu hôm nay có hoạt động gì không?"
Phái Thanh giận dữ: "Ta biết ngay công tử vẫn còn nhớ thương cô nương thêm trà hôm nọ mà."
Trên đường ngựa xe như nước, người đi đường, xe ngựa qua lại không dứt.

Diệp Tống vẫn đang trêu đùa Phái Thanh, bỗng nhiên người đi đường hốt hoảng tránh sang hai bên, Diệp Tống ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe ngựa đang chạy thẳng đến, hình như con ngựa đang bị chấn kinh nên phát điên mà chạy, vó ngựa tung lên từng trận tro bụi.

Diệp Tống lập tức kéo Phái Thanh sang một bên.

Lúc này người phía sau lại kinh hô lên một tiếng.

Phái Thanh quay đầu nhìn thấy, kinh hãi: "Công tử cẩn thận đằng sau!"
Diệp Tống cũng quay đầu lại, lúc này ở phía sau cũng có một chiếc xe ngựa đang chạy tới.

Diệp Tống lại kéo Phái Thanh quay trở về, hai người liền bị kẹp ở giữa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, xe ngựa phía trước đang gào thét chạy qua, còn xe ngựa phía sau thong dong hơn một chút, nhưng tốc độ vẫn không dừng lại.

Hai người bỏ lỡ cơ hội né tránh tốt nhất, đành phải nghiêng thân mình, cầu nguyện đường phố đủ rộng, hai chiếc xe ngựa có đủ chỗ để đi qua nơi mình đứng.

Nhưng không nghĩ đến, con ngựa đang điên cuồng kia căn bản không tuân thủ quy tắc giao thông, cũng không biết giữ khoảng cách an toàn, cứ phi thẳng tới nơi Diệp Tống và Phái Thanh đang đứng.

Mắt thấy bị đụng phải, đột nhiên mành xe ngựa phía sau được kéo lên, hai thân ảnh tốc độ cực nhanh phi ra, Diệp Tống chỉ cảm thấy bên hông được ôm lấy, ngay sau đó kinh ngạc phát hiện thân thể của mình lướt lên không trung, phản ứng đầu tiên của nàng chính là tìm kiếm bóng dáng Phái Thanh, nghiêng đầu phát hiện Phái Thanh cũng vẻ mặt mờ mịt giống mình.

Ban nãy Diệp Tống với Phái Thanh đứng sát quá, may mắn lắm xe ngựa đang chạy như điên mới không đụng phải, chỉ thấy thân xe run rẩy một chút, ở mảnh cửa sổ lóe lóe.

Diệp Tống không nhìn rõ lắm.

Chỉ cảm nhận được bên trong cũng có một đôi mắt thờ ơ đang nhìn, vừa vặn đụng phải ánh mắt Diệp Tống.

Đó là một đôi mắt của nam nhân, tựa như chim ưng, thâm thúy phi thường.

Nàng ở thượng kinh cũng gặp qua muôn hình muôn vẻ loại người, nhưng bóng dáng kia lại có chút bất đồng.

Không kịp xem thêm, xe ngựa kia đã đi xa.

Diệp Tống cùng Phái Thanh bị nhấc vào chiếc xe ngựa thong dong kia.

Hết thảy đều tới quá nhanh mà đi cũng nhanh, mọi người trên đường cho rằng sắp xảy ra án mạng thảm thiết, không nghĩ tới khi khói bụi tan đi, hai chiếc xe ngựa đi xa và hai tiểu công tử ban nãy cũng biến mất.

Quá kỳ quái! Các nam nhân lúc sau về nhà, phần lớn đều đem sự tình kỳ quái phát sinh trên đường kể cho nương tử và hài tử của mình.

Nương tử bá tánh bình thường tương đối lý trí, bày bát cơm và đôi đũa, vẻ mặt khinh bỉ: "Có cái gì kỳ quái đâu, giờ bọn buôn người nhiều, chắc là bị bắt đi rồi."
Diệp Tống và Phái Thanh đúng là bị bắt, nhưng không phải bị bọn buôn người bắt.

Lúc Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, liền thấy Tô Nhược Thanh một thân hắc y đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Màu áo làm cho da hắn trông còn trắng hơn so với Diệp Tống, vừa thấy là biết đây là quý công tử ít phải phơi nắng, chịu khổ, nhưng lại không chỉ có thanh khí, mà thần sắc trầm tịch kia còn sinh ra một loại áp bức không rõ.

Diệp Tống và Phái Thanh liếc nhìn nhau, Phái Thanh kéo mành lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người hầu Tô Nhược Thanh không thay đổi sắc mặt ngồi phía trước đánh xe, phảng phất như màn mạo hiểm vừa rồi chưa từng phát sinh.

Diệp Tống khụ khụ một tiếng, một lúc sau Tô Nhược Thanh mới chậm rãi mở mắt, trong mắt còn có chút buồn ngủ, nhàn nhạt, lạnh lẽo nhìn nàng.

Diệp Tống nói: "Vừa rồi thật là..."
Tô Nhược Thanh đánh gãy lời nàng: "Không cần khách khí."
Diệp Tống vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại mang theo tinh xảo cười cười: "Vừa rồi thật là nguy hiểm."
Tô Nhược Thanh cất cao âm cuối: "Chẳng lẽ ngươi không nên nói câu cảm ơn?"
Diệp Tống chống cằm, vô cùng thưởng thức mà nhìn mỹ nam phía trước, cười tủm tỉm nói: "Tạ, sao lại không tạ, may mắn trong xe ngựa này là ngươi, nếu không ta không chết cũng tàn phế, ngươi cũng tới dạo phố a?"
Tô Nhược Thanh liếc mắt đánh giá trên dưới Diệp Tống một chút, nói: "Dáng vẻ này của cô nương, cũng là đi dạo phố?"
Xe ngựa này vừa rộng vừa thoải mái, Phái Thanh đánh giá nhìn khắp nơi, thi thoảng lại kéo mành ra nhìn đường phố, một chút cũng không có ngượng ngùng hay khẩn trương, từ khi theo Diệp Tống đến nay, nàng càng trở nên giống nữ hán tử, hơn nữa thần kinh càng thêm thô tráng, năng lực tiếp thu cũng ngày càng cường hãn.

Diệp Tống càng thêm tùy tiện, thoải mái dựa vào Tô Nhược Thanh, thích ý nói: "Như vậy sẽ an toàn hơn, vậy mà công tử vẫn nhận ra được."
Tô Nhược Thanh nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Gặp qua cô nương một lần, không khó nhận ra.

Trên đường đã không còn nguy hiểm nữa, nếu cô nương muốn đi dạo phố cứ tùy thời mà xuống.

Chẳng qua khi trở về sẽ hơi xa một chút."
Phái Thanh thổn thức: "Đâu phải là xa một chút, chúng ta cách quá ba con phố rồi.

Nếu đi trở về, trời cũng đã tối."
Tô Nhược Thanh lại nói: "Nếu cảm thấy quá xa, không ngại đồng hành, tối nay ta sẽ đưa cô nương trở về."
Biểu tình Diệp Tống luôn không chút hoang mang, nghe vậy vui mừng ra mặt: "Như thế càng tốt, không biết công tử đi chuyến này là đến muốn đến chỗ vui nào?"
Tô Nhược Thanh khẽ nâng đuôi lông mày, nhìn nàng: "Cô nương muốn làm việc vui gì?"
Nhắc tới cái này, Phái Thanh lại không vui, tức giận nói: "Tiểu thư nhà ta muốn đi Tố Hương lâu, nàng bị cô nương rót trà kia câu mất linh hồn rồi, lúc nào cũng nhớ thương nàng.

Công tử không thể mang tiểu thư nhà ta đi mấy chỗ như Tố Hương lâu a."
Diệp Tống cảm thấy thực hao tổn tinh thần: "Phái Thanh, bớt tranh cãi đi."
"Nô tỳ chỉ nói sự thật thôi!"
Tô Nhược Thanh xoa xoa thái dương: "Chúng ta sẽ đi tìm trò vui cao cấp hơn."
Kết quả lại đi đến một tiệm vô cùng yên tĩnh, không phải tiệm cơm, là cờ quán.

Bên trong có một ít văn nhân mặc khách, đang nghiên cứu cờ.

Tô Nhược Thanh hẳn là khách quen ở đây, ông chủ vừa thấy hắn tới, liền dừng hàn huyên, lập tức đưa hắn tới một nhã gian, trong nhã gian đốt một lò hương thượng đẳng, lại mang đến một bộ trà, sau đó an tĩnh lui ra.

Cảnh sắc trong nhã gian không tồi, trên giường có một bàn cờ thấp, Tô Nhược Thanh liêu y mà ngồi.

Người hầu đứng chờ ở một bên.

Diệp Tống khó tránh khỏi có chút kỳ quái, nhìn người hầu đang đứng nói: "Ta thấy cờ này, bên ngoài đều là hai người cùng chơi, sao ngươi không bồi công tử ngươi chơi cờ?"
Người hầu mặt không đổi sắc nói: "Không cần, công tử nhà ta hai tay chơi cờ, một công một thủ."
Vì thế, Diệp Tống cùng Phái Thanh một bên không khách khí uống trà của Tô Nhược Thanh, một bên kinh ngạc xem Tô Nhược Thanh một mình chơi cờ như thế nào.

Cái gọi là hai tay chơi cờ, chính là một tay cầm quân trắng, một tay cầm quân đen, sau đó một người đóng hai nhân vật, chơi cờ với chính mình.

Nói dễ nghe một chút, đây là hai tư tưởng trong cùng một thân xác cọ xát va chạm nhau, nói khó nghe một chút là tâm thần phân liệt.

Diệp Tống đối cơ vây dốt đặc cán mai, một lát sau ông chủ lại cầm thêm một bàn cờ tiến vào, dạy Phái Thanh hạ cờ năm quân.

Cờ năm quân đơn giản, không cần quy tắc phức tạp, Phái Thanh nhanh chóng học được, hai người đấu đến khí thế ngất trời.

"Mau đánh tiếp đi." Phái Thanh vò đầu bứt tai nửa ngày, chưa biết phải đi thế nào, Diệp Tống liền thúc giục nói.

Phái Thanh thuận miệng nói: "Chơi cờ là một kiểu tu thân dưỡng tính, tiểu thư không được nóng vội." Nàng vừa định đánh xuống, Diệp Tống liếc liếc nàng, sau đó làm như không có việc gì mà huých vào khuỷu tay nàng làm nàng đặt cờ chệch khỏi quỹ đạo, hiện lên thế bại.

Phái Thanh mặt không đổi sắc nhặt lại quân cờ, chuẩn bị đặt xuống.

Diệp Tống kịp thời bắt được tay Phái Thanh, cười tủm tỉm nói: "Cờ phẩm chính là nhân phẩm, hạ cờ rồi không được rút lại, ngươi làm như thế sao gọi là có đạo lý."
Phái Thanh ngạnh cổ nói: "Rõ ràng tiểu thư chạm vào tay nô tỳ, nô tỳ vốn không định đi nước này."
"Ta chạm vào muội lúc nào?" Diệp Tống nhướng mày, "Ai thấy?"
Phái Thanh nóng nảy, quay lại nhìn người hầu của Tô Nhược Thanh, nói: "Ngươi, lại đây chứng minh cho ta."
Người hầu không biết có phải Phái Thanh đang gọi chính mình hay không, hắn đang một lòng đắm chìm vào ván cờ của Tô Nhược Thanh, nghe tiếng ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt.

Phái Thanh nói: "Ngươi chính là đầu gỗ, vừa rồi tiểu thư huých tay ta nhất định ngươi có nhìn thấy đi?"
Người hầu đầu gỗ mặt than nói: "Không chú ý."
Phái Thanh giận dữ, Diệp Tống nhẹ nhàng cười hai tiếng, ấn quân cờ Phái Thanh xuống, sau đó chính mình lại đánh một quân, nói: "Tiếp tục."
Thấy biểu tình một chủ một tớ vô cùng phong phú, thi thoảng còn dùng động tác tay chân, người hầu có chút tò mò, liền dịch hai bước tới gần xem một chút.

Nhìn ra các nàng không phải đang chơi cờ vây, hắn không khỏi nhìn thêm một chút, nhanh chóng nhận ra quy tắc trò chơi.

Lúc Phái Thanh đang bị nhốt, hắn ngẫu nhiên giơ tay chỉ một điểm, nói: "Chỗ này."
Phái Thanh thấy đúng, vô cùng vui mừng.

Vì thế ván cờ năm quân này, Diệp Tống là đấu cùng Phái Thanh và người hầu kia.

Phái Thanh rất đắc ý.

Diệp Tống bắt đầu chơi xấu.

Phái Thanh bắt đầu chơi xấu.

Cuối cùng người hầu cũng chơi xấu dạy Phái Thanh mấy chiêu chơi xấu cao cấp.

Cuối cùng, không chơi cờ năm quân nữa, mà chuyển qua cái đơn giản thô bạo hơn, nắm tay đoán cờ trắng đen.

Diệp Tống còn bảo mang tới một bầu rượu, đoán sai phạt một chén rượu.

Mới đầu người hầu không muốn uống rượu, hắn đi theo để bảo vệ Tô Nhược Thanh, há có thể cùng người chơi loại trò chơi IQ thấp này.

Hắn làm bộ thanh cao không có hứng thú.

Diệp Tống gợi lên khóe miệng, ngón tay vân vê chén rượu, nói: "Ngươi hẳn là không phải sợ uống rượu mà sợ đoán sai liền mất mặt đi."
Người hầu thanh cao nói: "Nhược trí."
Hết chương 29
Chủ tớ nhà này đáng yêu quá.

Thanh niên thị vệ kia cũng đáng yêu nữa =))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui