Đông cung.
“Bẩm thái tử, đã lấy được chiếc vòng thứ hai” Người áo đen đó vừa nói vừa đưa chiếc vòng vừa nảy còn ở trên người vị hòa thượng kia ra đưa cho một lữ khách bí ẩn sau một tấm bình phong.
“Được rồi, ngươi lui đi”Nói xong hắn ta đứng dậy giương ánh mắt ra phía chiếc cửa sổ đằng sau lưng kia, thật ra hắn đang nhìn phong cảnh thê lương bên ngoài cửa sổ, tay cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ, ánh mắt thê lương ngắm nhìn những thứ bên ngoài rồi chỉ thở dài nhẹ rồi nói:“Ánh trăng đêm nay! Chẳng bằng đêm đóCó giai nhân, có rượuNgười múa, ta đànMở ra cuộc tương phùng của uyên ương”Hắn nói xong mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một chiếc vòng màu trắng, hắn lại đặt chiếc vòng màu đỏ kia bên cạnh, giờ đây nó lại tròn thành một vòng tròn như trăng hai mặt, hắn nở một nụ cười đau thương rồi lại đóng chiếc hộp kia lại màn đêm cũng dần dần che phủ hình ảnh của hắn.
Ngoại quốc công chúa phủ.
“Thiên nhi á, tại sao muội lại không gọi ta dậy chứ?”“Công chúa, trâm của người.
”“À, cảm ơn.
Nhìn như vậy được chưa”“Ờ! người xem.
” Nói liền thị nữ kia liền giơ chiếc gương bằng đồng lên trước mặt nàng, từ trong gương một cô nương với mái tóc rối bù hiện lên chẳng còn dáng vẻ của một công chúa đoan trang hiền thục như lời đồi:“Hả, muội cũng biết ta không giỏi mấy thứ này.
”“Thôi, cái đó tính sau.
Xe ngựa, xe ngựa, tới Hoàng cung.
”“Được.
”“Công chúa, để ta giúp người chải lại tóc.
”“Được, cảm ơn.
” Nói liền nô tỳ ngồi bên cạnh liền giúp nàng chỉnh trang lại tóc, lại tiếp tục hỏi:“Công chúa à, lệnh văn đó người đã học thuộc chưa.
”“Lệnh văn?.
”“Muội nói lệnh văn gì?.
”“Đừng nói người quên rồi nha!.
”“Đó là một quyển sách có đi kèm một bức thư mà Hoàng hậu viết cho người đấy!.
”“Bức thư?, Lệnh văn?.
”Dòng kí ức đưa nàng về lúc mà bức thư được giao tới Thiên nhi.
Vân Nguyệt Lâu.
“Hả, Hồng cô nương, ta thật sự không đánh lại cô.
”“Hì, không phải lúc nảy còn mạnh miệng nói rằng người văn thông võ lược, cái gì cũng biết sao, sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt đó cho ta coi vậy.
”“Hey! ta nói ta văn thông võ lược nhưng cũng đâu có nói ta biết chơi bài hoa đâu”“1,2,3,4,5, coi như ván này ta thắng”“Hả, hey! ”“Công chúa, công chúa, công chúa.
À, thì ra Hồng cô nương cũng ở đây.
”“Nguyên Phong, vậy ta đi trước.
”“Ừm.
”“Có chuyện gì vậy?.
”“À, thư từ Tây Châu gửi đến.
”“Thật sao?.
” Nàng liền đứng phất dậy, mặt vui mừng hỏi.
“Ừm.
”“Hì, cũng đã từ khi sự cố đó xảy ra, ta không có nhận thư của mẫu thân.
”“Mẫu thân sao?.
”“Hả, ngươi nói cái g씓À! không có gì, người để em.
” Nói rồi, nàng ta liền cầm lấy bức thư trên tay nàng rồi đọc từng chữ nhưng giọng gấp gáp hơn ngày thường:“Gửi Tam nhi, con đi đến Lễ Triều mới tròn ba tháng mà ta cứ ngỡ như là ba năm, nhờ có con bá tánh Tây Châu không còn khổ cực như trước cũng không còn nạn đói hoành hành, vì vậy, con dân Tây Châu vẫn luôn cầu mong những tháng ngày thế này còn thể kéo dài đến vĩnh hằng, tình hữu nghị của hai nước bềnh vững như sóng đánh không ngã, và thuận lợi như gió kéo mây bay vì vậy con thân là Tam công chúa Tây Châu lại phải cẩn thận nhiều điều vô số, ta biết như vậy sẽ không ổn nhưng nếu như con có thể thuận lợi lấy được lòng của Hoàng thái hậu-người có chức quyền nhất ở Lễ Triều thì những chuyện sau này đã thuận lợi lại thêm có Hoàng thái hậu chống lưng, ta nghe nói cũng sắp đến buổi yến lễ-mừng thọ Hoàng thái hậu vì vậy nên đã cử người tức tốc chạy ngựa suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ để giao được cuốn Lệnh văn này cho con, mong con rèn sắt khi còn nóng, đừng để nước tới chân mới nhảy.
”“Nói nhiều như vậy, vẫn là mong người làm khiêng chắn cho Tây Châu!.
”“Muội cần gì phải tức giận đến nổi xé rách thư mẫu hậu đích thân kêu người gửi cho ta chứ?, không lẽ quan hệ của ta và người trước đây không được tốt hay sao?.
”“Hả, à! không có đâu, quan, quan hệ của người và Hoàng hậu trước đây rất tốt, rất tốt.
”“Vậy sao, nhưng sao ta cảm thấy, muội có chuyện giấu ta, đúng không?.
”“Không có đâu!, thật đấy, ta làm gì có chuyện giấu người, không tin thì người hỏi cả Tây Châu đi, xem, có ai nói quan hệ của người và mẫu thân người không tốt chứ.
”“Cũng đúng ha, trước giờ chẳng có ai nói như vậy.
Vậy được.
” Nàng giương cuốn lệnh văn lên, lật ra trang đầu tiên, nhưng thật sự quá ngỡ ngàng, một trang thôi đã chứa chắc cũng gần được nửa kiến thức cả đời của nàng rồi:“Thiên địa ơi, không phải chứ, dài như vậy, làm sao ta đọc hết được chứ.
”“Vậy thì người phải tự cố gắng rồi.
”“Hey, ta không đọc nữa, trước hết còn cách ngày dự lễ ba ngày nữa, ừm! ta nhớ ra, là hôm nay ta bận đi cho mấy con cá ở hồ nguyệt hương ăn rồi, chút nữa về ta sẽ đọc hết, ta đi đây.
”“Hey, công chúa, công chúa.
”Trên xe ngựa ở thực tại.
“Hả! thì ra là cái đó, chết ta rồi, một câu ta còn chưa thuộc huống hồ gì cả xấp lệnh văn dài! như vậy.
”“Hả, người chưa thuộc, vậy, chút nữa gặp thánh thượng, một câu người cũng không thể nói thì Lễ Triều sẽ càng khinh thường chúng ta hơn, mà nếu như bây giờ quay lại phủ lấy lệnh văn thì liệu có kịp hay không chứ.
”“Hey! đúng rồi, ta có mang theo lệnh văn, là mấy hôm trước, ta đem lên để học nhưng quên mất đem về phủ, không ngờ nó lại giúp ích như vậy.
”“Hì, vậy bây giờ người định làm gì.
”Chỉ một câu mà đã khiến nàng chẳng thể thốt ra câu gì nữa nhưng may nàng nhanh trí nghĩ ra kế sách đối phó:“À! sau đó thì, thì, a, đúng rồi, ta có cách rồi.
”“Là cách gì.
” Nô tỳ bên cạnh hỏi.
“Hì, ngươi cứ đợi đó mà xem ta thể hiện.
” Nàng chỉ cười nói.
Mới đó đã đến Hoàng cung, hôm nay là mừng thọ của Hoàng thái hậu nên mọi người ai nấy cũng thả đèn trời để chúc phúc cho Hoàng thái hậu, nên trong cung canh phòng cũng nghiêm ngặt hơn ngày thường.
“Đứng lại, hôm nay để ta xem là người nào mà lại gan to hơn trời như thế, lại còn dám đến Hoàng cung làm loạn.
”“To gan, là người chức cao vọng trọng đến đâu, lại dám đắc tội với Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu đến đây hòa thân, ngươi không cần mạng nữa đúng không.
”“Dô, có lẽ ngươi không biết địa vị của Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu, dù cho có đến đây hòa thân, thì chắc, cũng không phải là cái xe ngựa tồi tàn này chứ, còn nữa, nếu như Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu đến cũng phải có sứ giả hai nước đến bàn chuyên hôn sự trước, làm gì có vị công chúa nào lại không được sứ giả của Lễ Triều đón tiếp đó.
”“Câu này, ta cũng đang định hỏi Lễ Triều các ngươi.
”.