Phượng Hoàng Đồ Đằng

Một con thỏ nhu nhược nhưng lại có móng vuốt sắc nhọn hơn cả sư tử, bình thường nó vẫn ngoan ngoãn để cho người khác vỗ về, chơi đùa với nó, nhưng khi hứng lên, nó có thể hung hăng cắn xé người ta ra thành tan xương nát thịt.

Đinh Hoảng phát hiện ra cảm giác của mình lúc này rất giống như vậy. Hắn đột nhiên hiểu được tại sao tên thích khách mình phái đi kia lại bỏ xác nơi cung đình. Hắn đã từng vắt óc nghĩ ngợi mà không giải thích được, giờ đây đáp án xoẹt qua mắt hắn một cách rõ ràng.

Một giọng nói của một quan võ luôn luôn kiêu ngạo vang lên:

– Kia…… kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân hay sao?

Kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân chỉ cần ho một tiếng là không biết trời đất đâu nữa hay sao?

Minh Đức không có thời gian đi để ý xem người khác nói gì về y. Y đã tiến tới gần, nhưng Trác Ngọc thậm chí còn không trốn tránh. Trong nháy mắt, một chút khoảnh khắc do dự cũng không có, Minh Đức thẳng một kiếm đâm vào giữa tim lão nhân kia.

Máu tươi phun ra kịch liệt, tiếp đó khuôn mặt nọ trở nên đen sì, từng mảng từng mảng da Trác Ngọc bị tróc ra, chỉ còn trơ ra khung xương, đổ ập xuống.

Y sửng sốt, chỉ nghe thấy Dung Thập Bát lạnh lùng nói:

– Minh Đức, hạ kiếm!

Minh Đức dường nhu bị sét đánh, vội buông lỏng tay, trường kiếm rơi ‘cạch’ một tiếng trên mặt đất. Ít máu lưu lại trên kiếm dính vào cỏ, cỏ liền héo rũ.

Độc huyết!

Cả thân thể người này đều là độc huyết!

– Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa! – Dung Thập Bát thanh âm sắc nhọn như đang rít lên. – Người nọ hắn không phải Trác Ngọc!

Minh Đức vội vàng quay đầu lại, trong phút chốc chỉ thấy lão nhân kia đang đứng sau đám thị vệ, hắc bào trùm kín cả người, chỉ lộ ra một mảnh trán đen bóng, ngẩng mặt mỉm cười.

Diện mạo tuấn tú, người đẹp như ngọc, cho dù là nhà điêu khắc giỏi nhất cũng không thể chạm khắc nên một khuôn mặt như vậy lên loại đá cao cấp quý hiếm nhất được.

Dung Thập Bát lùi nửa bước. Hắn mở miệng, thanh âm khiến cho người ta có ảo giác trong phút chốc, tựa như từng tấc xương cốt trên người hắn đều đang run rẩy không ngừng.

– …… ‘tiêu hồn thủ’ Trác Ngọc……

Trác Ngọc giơ tay lên. Toàn thân hắn bao quanh bởi bộ hắc bào, chỉ lộ ra khuôn mặt mang ý cười cùng một cánh tay tái nhợt. Tuy rằng nhìn thoáng qua tưởng như không có chút sức sống, nhưng cũng không thể phủ định được cái dáng vẻ nghiêm trang, lãnh khốc mà tao nhã kia.

Minh Đức đột nhiên ý thức được điều gì đó, y nhìn Dung Thập Bát với ánh mắt có thể gọi là hoảng sợ. Ánh mặt trời chiếu lên năm đầu ngón tay gầy gầy của Trác Ngọc, lóe lên mấy tia sáng nhàn nhạt, tựa như có những sợi dây cước trong suốt, kéo dài đến tận mấy trượng, nối liền với thân thể công chúa.

– Khôi lỗi tuyến! (‘khôi lỗi’ là con rối, ‘tuyến’ là sợi dây -> điều khiển con rối bằng dây)

Khôi lỗi tuyến đã xuất ra, trong vòng mười trượng, sống chết phụ thuộc vào y!

Từ trên cao, ám vệ tuốt gươm ra. Chủy thủ nhọn hoắt vẫn liên tiếp phóng thẳng tới cổ họng của Kiền Vạn Đế, nhưng không sao chạm được vào người hắn.

– Trẫm nếu có một muội muội như ngươi. – Kiền Vạn Đế cười nói. – Trẫm nhất định sẽ không đem ngươi giao cho một tên quốc sư mất hết nhân tính kia, để hắn sử dụng ngươi như một thứ công cụ lợi dụng đâu.

Khuôn mặt của công chúa đã mất đi vẻ vui tươi lúc trước. Khôi lỗi tuyến vẫn ràng buộc trên cánh tay nàng, bắt nàng không ngừng phi chủy thủ về phía trước. Nhưng đã quá muộn, Kiền Vạn Đế cánh tay như một gọng kìm, nắm chặt lấy tay nàng ta, không cho cử động.

– Ha ha! – Công chúa chỉ ngửa mặt lên trời mà cười. – Đại vương, ngươi nghĩ ta vì Vương huynh mà làm vậy sao? Hay ngươi cho là ta vì đất nước ta?

Kiền Vạn Đế thở dài:

– Không phải vậy sao?

– Đương nhiên không phải! – Công chúa kiêu ngạo ngẩng cao đầu. – Ta làm thế chỉ vì Trác đại nhân thôi!

Nàng còn trẻ, cũng rất xinh đẹp, ánh mắt nàng dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ hiện lên màu hổ phách. Nhưng thật đáng tiếc, Kiền Vạn Đế nhìn nàng, khẽ thở dài.

Cách đó không xa, Trác Ngọc đứng lên, chăm chú nhìn Kiền Vạn Đế, mỉm cười, thấp giọng nói:

– Đại vương cao quý, thỉnh người nên ra lệnh cho thị vệ của người không nên manh động!

– Nga? – Kiền Vạn Đế liếc nhìn công chúa. – Vì sao?

– Bởi vì hiện giờ xung quanh nàng ta trong vòng một thước, nếu thị vệ của ngươi manh động, ta đây đành phải giết nàng.

Kiền Vạn Đế đứng lên:

– Giờ lại chuyện gì đây? Đó là nữ nhân ái mộ ngươi, như thế có liên quan gì đến trẫm?

Trác Ngọc tiêu sái bước tới, từng bước hắn đi rất mạnh mẽ, lúc đi qua đám ám vệ vây quanh, cũng không ai dám động đến y.

– …… Có liên quan. – Y chậm rãi nói. – …… Rất có liên quan là đằng khác…… Bởi vì thân thể nàng ta toàn bộ là độc huyết……

Tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía công chúa. Trong ánh nắng vàng nhạt, khôi lỗi tuyến thít chặt lại trên tứ chi công chúa, chỉ cần Trác Ngọc động tay một chút là thân thể nàng lập tức chia năm sẻ bảy. Độc huyết sẽ theo đó mà văng lên những người đứng gần đó, nhưng nếu Trác Ngọc muốn nàng chết thảm hại hơn một chút, thì những quần thần ngồi dưới kia cũng không tránh khỏi độc huyết.

– Thấy sao? – Kiền Vạn Đế nói với công chúa. – Hắn căn bản không quan tâm đến sống chết nhà người, trong mắt hắn ngươi bất quá cũng chỉ là công cụ để hắn lợi dụng mà thôi. Thậm chí cái vị trí của ngươi trong đám công cụ cũng chẳng vinh dự lắm, ngay cả khôi lỗi tuyến cũng chẳng phải loại tốt!

Công chúa mỉm cười, ánh mắt trở nên mê say.

– Đại vương. – Nàng nói. – Ngươi có biết Trác Ngọc đã giết bao nhiêu người không?

Kiền Vạn Đế không trả lời.

– Chín trăm chín mươi chín người. – Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại. – Ta nguyện trở thành người thứ một nghìn.

Kiền Vạn Đế trong phút chốc không thể nói nên lời. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Trác Ngọc, lớn tiếng hỏi:

– Ngươi rốt cuộc là muốn gì?

Trác Ngọc nói:

– Ta muốn ngươi hạ lệnh lui binh!

Kiền Vạn Đế cuộn bàn tay thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt.

– Ta muốn ngươi đầu tiên hãy lui binh, hạ lệnh cho đại quân ngươi lui về ba mươi lý! Chúng ta có thể đầu hàng, nhưng chúng ta tuyệt không chấp nhận việc cắt ba nghìn lý đất cho ngươi, rồi hàng năm còn phải nộp thuế nữa!

Kiền Vạn Đế quát lớn:

– Chỉ có mỗi cắt đất cùng nộp thuế, trẫm như thế là đã quá nhân nhượng với các ngươi rồi!

– Không, Đại vương cao quý. – Trác Ngọc nhẹ nhàng nói. – Ngươi đem cái chiêu lừa này đi lừa mấy tiểu quốc còn được, chứ đừng hòng gạt được ta. Tây Uyển ít đất canh tác, thần dân không thể chịu được thuế má, nếu hàng năm bắt họ phải nộp nhiều như vậy, thì nhiều nhất là hai mươi năm, quốc gia ta sẽ chẳng còn lại gì! Đến lúc đó, các ngươi chẳng cần động binh, mà có thể dễ dàng thâu tóm Tây Uyển ta!

Thanh âm hắn trầm thấp mà rõ ràng, trong phút chốc mấy trọng thần lúc trước đề ra chủ ý này đều trở nên á khẩu.

Kiền Vạn Đế chăm chăm quan sát hắn. Nam nhân này thanh danh đã lưu truyền thiên hạ từ lâu rồi, ai ai cũng biết hắn muốn gì thì phải đạt được điều đó. Tử một người bình thường trở thành một kẻ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn, chỉ cần người khác dồn hắn vào bước đường cùng, thì y sẽ khiến người kia phải chết rất thảm thiết.

Trác Ngọc ngẩng đầu lên, rút một mũi tên từ đằng sau ra, mùi thiết hòa lẫn trong gió. Thân hình mặc hắc chiến bào đang giương cung hết mức, tựa như chiến thần quá bộ đến nhân thế.

Sắc mặt công chúa đột nhiên biến đổi. Khôi lôi tuyến càng ngày càng thít chặt, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng dây cứa sâu vào da thịt.

…… Đã đến lúc rời khỏi đây rồi sao? Nàng hạnh phúc nhắm mắt lại.

Người thứ một nghìn…… có lẽ sẽ khác!

Phía sau, đột nhiên Kiền Vạn Đế cười lạnh một tiếng:

– Trác quốc sư, thật đáng thương…… ngươi kỳ thật đúng là có thể xứng danh anh hùng.

Trác Ngọc thối lui nửa bước, định giết công chúa, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên từ phía sau:

– Quốc sư, ngươi…… ngươi hãy…… ngươi hãy nhận thua đi!

Thanh âm thiếu niên yếu đuối vô cùng quen thuộc, Trác Ngọc vừa quay đầu lại, chỉ thấy ám vệ đang áp giải một thiếu niên mặc hoa y, đứng ở bãi đất cách đó mấy trượng.

Công chúa vừa quay đầu lại liền kinh hô:

– Vương huynh!

Mọi người xung quanh lập tức cả kinh. Thiếu niên yếu đuối, run rẩy kia lại chính là tiểu quốc vương của Tây Uyển quốc!

Vẻ mặt Trác Ngọc vẫn không thay đổi, nhưng ngón út hơi run lên một chút. Thật kỳ quái, nhiều năm nay y tu hành đã đến mức vứt bỏ thất tình lục dục, bất luận là kẻ nào, là sự gì cũng không thể khiến hắn rung động một ngón tay như vậy.

Tiểu quốc vương không dám nhìn thẳng vào thần dân của chính mình, vội vàng cúi đầu:

– Trác…… Trác quốc sư thao túng triều đình…… uy hiếp bổn vương…… Bổn vương đã cùng thiên triều hoàng đế bàn bạc, chi cần diệt trừ quốc sư, ta liền cắt đất đền tiền, hàng năm dâng cống vật…… Ít nhất… ít nhất cũng có thể trở thành thuộc địa của thiên triều……

Mọi người có mặt ở đây, không cần nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khinh miệt khó giấu. Thậm chí cả tên ám vệ đang áp giải tiểu quốc vương cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ chán chường.

Trác Ngọc chậm rãi quay đầu lại, tựa hồ như không muốn nhìn đến tên tiểu quốc vương kia nữa.

Bao năm trời dốc hết tâm huyết, bao năm trời nằm gai nếm mật, bao năm trời thức khuya dậy sớm, bao năm trời dốc lòng vì nước. Đạp lên máu thịt người khác mà đi lên, từng bước từng bước tiến tới ngày hôm nay, mới phát hiện ra vương triều mà mình dìu dắt, nâng đỡ lại là một vương triều mục ruỗng như thế này.

Kiền Vạn Đế thở dài, nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:

– …… Sinh không gặp thời.

Công chúa hét ầm lên:

– Vương huynh! Làm sao huynh có thể khom lưng quỳ gối trước kẻ ngoại tộc? Huynh đã làm vương thất chúng ta mất mặt!

Tiểu quốc vương run lên một chút:

– Ta… ta không có khom lưng quỳ gối! Ta không có! Ta không có!

Công chúa muốn phi về phía vương huynh của mình mà bóp cổ y, nhưng vừa khẽ động đã bị khôi lỗi tuyến trói chặt hơn. Nàng gào khóc, nước mắt theo hai bên gò má xinh đẹp mà chảy xuống. Nàng quỳ rạp xuống đất, hét lên:

– Trác Ngọc! Trác Ngọc! Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!……

Từ bốn phía, cung thủ mai phục đồng loạt giương tiễn lên, vô số tia sáng lấp lóe hướng thẳng về phía Trác Ngọc, chỉ cần hô một tiếng là lập tức biến hắn thành con nhím.

Nhưng bất luận là cung thủ tuyệt đỉnh đến mức nào đi nữa, cho dù có đứng trước hoàn cảnh Trác Ngọc đang hô phong hoán vũ, cũng không thể trước mấy trăm nghìn người kia mà phóng tiễn được.

Trác Ngọc do dự một chút, nhìn công chúa, giống như đang phân vân xem nên cứu hay không cứu. Công chúa quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay thanh tú gắt gao bấu chặt lấy mặt đất, giống như hành động đó có thể phát tiết được chút thống khổ nàng đang phải chịu đựng vậy. Móng tay nàng bật hẳn ra, lưu lại máu đen trên mặt đất, màu đen của máu cũng giống như màu của sự tuyệt vọng cùng bất lực.

Trác Ngọc nhắm mắt lại, thấp giọng nói:

– …… Thật có lỗi.

Nói xong, y khẽ động năm ngón tay một chút, trong phút chốc sắc máu phụt lên tung tóe. Độc huyết từ thân thể vỡ vụn, chân tay đứt lìa kia văng khắp trời, mùi máu tươi nồng nặc bao phủ không gian như cơn ác mộng khủng khiếp nhất đang ùn ùn kéo đến vậy.

– Bảo hộ Hoàng thượng!

– Mau!

– Cứu giá!

Thanh âm sắc nhọn, đầy cảnh giác của đội trưởng ám vệ Dung Thập Bát vang lên, trong phút chốc mọi người đều hết sức tập trung, mọi cao thủ đều hướng tầm mắt về phía Trác Ngọc đứng cách mấy trượng ngoài kia. Dung Thập Bát xung phong dẫn đầu, lúc đi qua có liếc nhìn Minh Đức, chỉ thấy y đang chăm chú nhìn Kiền Vạn Đế ngồi trên kia, rồi hắn mới xông ra ngoài.

Dung Thập Bát lớn tiếng quát:

– Tất cả đợi lệnh!

Đợi lệnh ư? Ngươi còn đang làm gì?

Trác Ngọc tựa như một tia chớp đen ngòm, giữa bầu trời đầy tiễn, y liền tung dược về phía binh lính rồi lập tức trốn thoát bằng cổng ra vào duy nhất ở trường săn theo hướng sơn cốc phía đông nam mà xông ra ngoài. Y không hổ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Dung Thập Bát chỉ kịp chộp lấy một mảnh vạt áo của y, rồi chợt cảm thấy nơi giữa hai chân hơi lạnh.

Hắn liền vội vàng thối lui nửa bước, khôi lỗi tuyến vừa xoẹt qua người hắn, suýt chút nữa thì cứa đứt hai chân.

– Thật là, một đại nam nhân lại dùng một người đàn bà để làm chuyện này, thật quá thâm độc!

Dung Thập Bát mới chỉ thầm nghĩ như vậy, chợt nghe thấy thanh âm của Trác Ngọc thoang thoảng trong gió.

– …… Chỉ cần là một cách tốt, thì mềm mại uyển chuyển so với sắt thép vũ khí còn sắc nhọn hơn gấp vạn lần.

Dung Thập Bát thở hắt ra. Nghe nói quốc sư Tây Uyển có thể thao túng ý nghĩ của người khác, chẳng lẽ lại là sự thật!

Trong tình hình cấp bách hiện tại không cho phép hắn nghĩ thêm nhiều, Dung Thập Bát phi tới trước, tóm lấy cổ tay Trác Ngọc. Cùng lúc đó, mấy ám vệ từ phía sau cũng tóm lấy hai bên vai, lưng và ngực của Trác Ngọc, tuy biết rằng là nguy hiểm nhưng tình thế bắt buộc, không thể để hắn thoát được. Bọn họ đang đứng gần khe núi phía Đông Nam, ven đường cỏ dại mọc thành bụi um tùm, vách núi đen ngòm cách đó không xa. Ngay tại giây phút này, Dung Thập Bát cao giọng nói:

– Minh Đức! Phía trên!

Trác Ngọc chỉ kịp ngẩng đầu, rồi nhìn thấy một thiếu niên đang giẫm lên vai những ám vệ khác để bật lên, tốc độ khinh công nhanh đến nỗi đệ nhất cao thủ cũng khó mà bì kịp, tay cầm thanh đao sắc nhọn, thẳng hướng Trác Ngọc mà phi tới.

Đơn đao!

Đường thoát bị chặn, sát khí ùn ùn phóng tới, thế tấn công như muốn đắp máu tươi cùng da thịt thành đống, tất cả như đều dành cho khoảnh khắc này đây, để tạo cơ hội cho đơn đao kia chém tới, ngay giữa mặt Trác Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui