Phượng Hoàng Đồ Đằng

(Trận địa cự thạch)

Qua một đêm, thôn trang nhỏ biến thành phế tích, những bức tường đổ nát còn vấn vít chút khói nhẹ, dưới ánh nắng sáng sớm càng giống như một nơi đã ngủ vùi ngàn năm.

Không một bóng người, không một âm thanh. Minh Đức không nhớ nổi mình đã đạp cửa bao nhiêu nhà, bên trong đều còn lại một đống hỗn độn, chăn gối vo thành một đống, nước đang uống dở vẫn đặt trên bàn, cuốn sách trẻ nhỏ đang học dở cũng vất lại, nhưng một bóng người cũng không thấy, tất cả đã chạy trốn vào trong núi sâu.

Y chạy ngựa về đại doanh Hán Bắc, Lâm Băng đã sớm chờ ở cổng, lúc nhìn thấy y liền chạy tới hỏi:

– Ngài đã ở đâu vậy?!

Minh Đức chẳng còn tâm sức mà dây dưa với hắn, nhưng hắn vẫn túm chặt lấy y:

– Đông Dương vương đến đây! Mọi tướng tá đều phải đi tiếp giá, ngài đừng chạy loạn nữa kẻo lại phiền toái!

Minh Đức nhíu mày:

– Lý Tấn Nguyên? Hắn ta tới đây làm gì?

Lâm Băng suýt nghẹn. Ai đó làm ơn nói cho hắn biết ngài khâm sai đại thần vừa mới tới đây được thánh sủng đến cỡ nào mà dám lôi cả họ tên Vương gia ra mà gọi như vậy.

Tấn Nguyên ở trong đại trướng ung dung ngồi uống sữa dê, nhằm xua tan hàn khí từ việc hành quân suốt đêm. Một phó tướng đi vào, tiến tới trước mặt Tấn Nguyên, dẫn theo Lâm Băng cùng Minh Đức theo sau, thấp giọng nói:

– Đã dẫn người đến rồi à.

Lâm Băng liền giải thích với mọi người:

– Là do mấy binh lính tìm thấy, đầu tiên tưởng là Trác Ngọc, bởi vì diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng sau đó mới phát hiện ra đó là nữ nhân. Bởi vì không biết đó có phải là họ hàng gì với Trác Ngọc hay không, cho nên mới giải về. Vừa đúng lúc Vương gia đến đốc quân, mạt tướng không quyết định được, thỉnh Vương gia định đoạt.

Minh Đức hơi kinh hãi:

– Giống nhau như đúc?

Lâm Băng gật đầu. Lúc này mành trướng bị vén lên, mấy phó tướng dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi tiến vào. Vẻ mặt mấy người đều lộ ra vẻ kỳ quái, hình như ai cũng muốn tiến đến dìu nữ tử kia, nhưng lại không ai dám làm. Mỗi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của những người khác, nhưng vẫn kịch liệt giấu giếm bộ dáng đó của mình.

Đông Dương vương Tấn Nguyên thấy người kia đúng là một nữ tử xinh đẹp, tuy rằng chính hắn đã thỉnh hoàng huynh cho xuất quan bảo vệ biên cương, nhưng bản tính háo sắc vẫn không đổi được, vừa nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử trẻ tuổi kia, liền cười ha hả, nói:

– Quả thực rất xinh đẹp!

Nữ tử kia đuôi mắt nhỏ dài tinh tế, đôi lông mày hơi xếch lên, làn da trắng nõn, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác lam mỏng, váy màu vàng nhạt, thực ra cũng không hẳn là thuộc hàng mỹ nhân, nhưng bề ngoài của nàng lại toát lên một lớp ngọc quang vô hình. Nhất cử nhất động của đôi bàn tay đều dịu dàng tinh tế vô cùng, ngay cả tiểu thư khuê các bậc nhất Giang Nam cũng không thể có được cử chỉ mềm mại uyển chuyển như vậy được.

Nếu không xét đến khí chất, mà chỉ nhìn mặt mà đánh giá thì người này mười phần đều giống hệt Trác Ngọc.

Minh Đức nhẹ nhàng a một tiếng, nói:

– Đây chẳng phải là…… muội muội của Trác Ngọc hay sao?

Tấn Nguyên liếc nhìn y một cái, kinh hãi hỏi:

– Làm sao Thượng Quan đại nhân biết được?

Minh Đức hơi giật mình, sau đó mới chậm rãi nói lảng sang chuyện khác:

– Nếu Vương gia phục mệnh đến đốc quân, thì tức là phải đảm bảo được biên cương vững chắc với Hoàng thượng, cho dù máu có đổ nơi sa trường. Nếu ngài đã có thành ý, thì tại sao còn chưa suy xét đến phương pháp đối phó với kẻ địch? Hóa ra suốt thời gian Vương gia đến đây đều chỉ tâm niệm suy nghĩ đến việc làm thế nào để giả bộ nhiệt thành với tấm lòng của Hoàng thượng thôi sao?

Mấy người ở kinh thành đến đều đã nghe nói đến miệng lưỡi sắc nhọn của Minh Đức nên mặt mũi lập tức trắng bệch, Đông Dương vương Tấn Nguyên cũng biến đổi, lúng túng cười xòa:

– Bổn vương cũng…… vừa mới tới đây……

Minh Đức lại định nói thêm gì đó, một quan viên thấy thế liền chặn họng y:

– Thượng Quan đại nhân! Chúng ta chi bằng hãy hỏi thử cô nương đây xem mối quan hệ của nàng với Trác Ngọc là thế nào?

Tấn Nguyên lập tức tiếp lời:

– Đúng, đúng, đúng vậy! Xin hỏi vị cô nương đây, cô có phải là người Tây Uyển?

Nữ tử kia hiển nhiên không hiểu lý do tại sao mình lại bị bắt đến đây, cũng không biết người đang ngồi trước mặt là ai, càng chưa bao giờ nghe đến hai chữ Trác Ngọc. Nàng chỉ láng máng biết được mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được một người hảo tâm nhặt về nuôi, còn những chuyện khác thì chẳng biết gì.

Vài năm trước, đột nhiên có người trong hoàng cung Tây Uyển đến tìm nàng, chẳng nói chẳng rằng, mỗi lần đến chỉ đưa nàng tiền cùng quần áo đầy đủ no ấm, thỉnh thoảng còn có vài nữ hài tử đến mua vui cho nàng, bảo đảm rằng nàng luôn được bình an cùng hạnh phúc. Những người đó đều gọi nàng là tiểu thư, nhưng cũng không chịu nói nàng là tiểu thư nhà nào. Bọn họ chỉ nói với nàng rằng huynh trưởng của nàng hy vọng nàng được sống yên ổn, vì gia sự bất ổn, không muốn nàng bị dính líu.

Nàng chẳng biết gì cả, cho nên cả cái người tên Trác Ngọc này cũng không thể biết được.

Minh Đức im lặng không nói. Nếu không phải vì Trác Ngọc đang bị dấu ấn hành hạ, thì có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng bao giờ tìm đến muội muội này……

Đông Dương vương Tấn Nguyên nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên nói:

– Bất kể thế nào đi nữa thì Lâm tướng quân cũng có nói Trác Ngọc đến thôn núi đó để tìm một nữ nhân, như vậy rất có thể là đi tìm cô nương này. Hai quân cứ đối chọi nhau cũng không tránh khỏi, nhưng theo bổn vương thấy, nếu có thể lợi dụng cô nương này mà có thể đình chiến thì đúng là chuyện tốt với cả hai dân tộc.

Lâm Băng thầm cảm thấy nực cười, Trác Ngọc không chỉ được mệnh danh là cao thủ đệ nhất thiên hạ, mà còn có tiếng là lòng dạ độc ác đệ nhất thiên hạ. Giờ chỉ vì một muội muội bao nhiêu năm không gặp, làm sao có thể bắt hắn thu đại quân ba mươi vạn về được? Ngươi ăn nhầm thuốc à?

Lâm Băng còn chưa thầm chửi rủa xong, Minh Đức đột nhiên đứng dậy nói:

– Ý của Vương gia rất hay!

Đông Dương vương liền sợ hãi, lập tức nhìn y đầy cảnh giác.

Minh Đức nói tiếp:

– Người đâu, còn không mau đưa cô nương đây đi nghỉ ngơi. Thỉnh Vương gia hãy viết một bức thư gửi cho đại doanh của Tây Uyển quốc, trong vòng ba ngày, nhất định phải làm xong!

Đông Dương vương nghĩ thầm, cho dù ngươi có muốn chế nhạo ta cứ nói thẳng ra đi. Ai ngờ Minh Đức liếc nhìn hắn, sau đó liền tiến đến cầm chặt tay hắn, cao giọng nói:

– Vương gia quả thực đã nghĩ ra diệu kế! Đợi sau này hồi kinh, Lâm tướng quân cùng hạ quan nhất định phải hết lời khen ngợi diệu kế này của Vương gia trước mặt Hoàng thượng!

Tấn Nguyên lắp bắp:

– Ta, ta, ta, ta, ta……

Minh Đức quát lớn:

– Người đâu! Còn không mau đưa cô nương đây đi nghỉ?

Đông Dương vương Tấn Nguyên đáng thương cứ đứng ngây ra một hồi lâu, gió ngoài trướng thổi ào ào qua người hắn, lúc ấy hắn mới dần ý thức được xung quanh, hỏi thủ hạ:

– …… Lần này không phải là muốn chế nhạo ta sao? Không phải sao?……

Bức thư nhanh chóng được chuyển đến đại doanh của Tây Uyển quốc, bên trong chỉ toàn là lời khách khí, kỳ thật ý tứ lại rất rõ ràng: Bọn ta đã bắt được muội muội của ngươi, nếu không muốn nàng bị treo xác cổng thành, thì mời ngươi ngày mai một mình đến cự thạch Thúy Hà Sơn ở Vân châu để tiến hành đàm phán.

Sứ thần trở về rất nhanh, nghe nói Trác Ngọc còn không thèm viết thư phản hồi, trực tiếp truyền một lời nhắn, chỉ một từ: Được.

Chỉ một chữ, nhưng bao nhiêu yêu ghét đều nằm trong đó.

Sứ thần quan sát sắc mặt của mấy người tướng quân cùng Vương gia, sau đó cười cười nói tiếp:

– Trác quốc sư kia có vẻ không được khỏe, lúc thuộc hạ vào trướng, hắn đang ngồi trên ghế dựa, mặt mũi tái nhợt như người chết vậy……

Đông Dương vương Tấn Nguyên đắc ý, nói:

– Vậy thì tốt rồi, chờ sau khi đại quân Tây Uyển quốc lui binh, thì hơn mười vạn tướng sĩ ở biên cương có thể hồi kinh được rồi!

Lâm Băng ngược lại không có vẻ gì là vui mừng. Hắn trao đổi một ánh nhìn với Minh Đức, trong lòng cả hai đều có một cảm giác mơ hồ khó nói.

Một đệ nhất cao thủ có thể thoát thân giữa ba ngàn tinh binh vây đuổi, một tướng quân máu lạnh có thể giết ba người chỉ bằng một nhát kiếm, một người như vậy có thể lại là một người dễ bị uy hiếp thế sao?

Nếu không phải đã chính mắt gặp hắn, những người khác sẽ đều cho rằng những truyền thuyết về hắn chỉ là những truyền thuyết mà thôi, nhưng khi đã chứng kiến tận mắt thì lại là chuyện khác. Loại sợ hãi ăn tận vào xương tủy này, chỉ cần tưởng tượng cảnh mình mặt đối mặt với hắn đã là đáng sợ rồi, mà còn muốn uy hiếp hắn thì ngàn vạn lần khủng khiếp hơn.

Lâm Băng một chút cũng không đồng ý với Đông Dương vương Tấn Nguyên. Hắn liền đứng lên nói:

– Một khi đã như vậy, ngày mai, Vương gia, Thượng Quan đại nhân với ta sẽ cùng đi. Mạt tướng tuy rằng vô dụng, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo toàn tính mạng cho hai người!

Nỗi lo lắng của Lâm Băng cũng không phải là không có lý, nhưng lần này Trác Ngọc quả thực là rất cần muội muội của mình. Dấu ấn của hắn tuy đã được khống chế, nhưng tính về lâu dài thì không thể cầm cự được lâu. Nếu không có máu của người cùng tộc, nói không chừng sau này lại có thể bị tái phát.

Cự thạch Thúy Hà Sơn ở Vân châu nằm trên bình nguyên trong một sơn cốc, nơi đây có lưu lại trận địa cự thạch từ những trận chiến xa xưa, được mệnh dạnh là ‘một thạch có thể bao vây ba ngàn người’, nếu không có trận đồ dẫn đường thì tuyệt đối không thể thoát ra được. Đông Dương vương Tấn Nguyên vừa xem xét trận đồ, vừa dẫn đầu đoàn người, mấy phó tướng tâm phúc đi phía sau trông chừng nữ tử kia. Tới thời điểm giao ước, một thân ảnh hắc y nhân vút qua trên không trung, lúc nhìn kỹ mới thấy đó là Trác Ngọc, thân vận áo lông, tay áo phất phơ trong gió, đứng thẳng trước mặt mọi người.

Dấu ấn của hắn đã bị khống chế một nửa, tuy rằng dấu xăm bất động, nhưng cũng không co lại, vảy rồng thấp thoáng hiện ra qua ống tay áo, vài sợi râu rồng đã như ẩn như hiện ở đằng sau gáy. Minh Đức quan sát sắc mặt của hắn, chỉ cảm thấy thực sự khó coi, quả nhiên là không chống đỡ nổi cơn đau.

Lúc này y mới để ý xung quanh, đằng sau Trác Ngọc cách đó không xa có một người đang đứng trầm mặc, giống như có ý giám sát hắn. Tuy rằng khoảng cách khá xa, không đủ để nhìn rõ, nhưng y biết đó là Lộ Cửu Thần!

Nữ tử vừa nhìn thấy Trác Ngọc, ngẩn người rồi nghẹn ngào lớn tiếng gọi:

– Ca!

Sắc mặt Trác Ngọc có chút biến đổi, nhất thời không biết phải nói sao, sau đó mới cúi đầu nói:

– …… A Trân……

A Trần vừa chạy về trước hai bước, lập tức bị hai bên tả hữu ngăn lại:

– Cô nương……

– Cô nương đừng xúc động!

– Cô nương, từ từ đã……

Những người này cũng đều vui tính, nếu như họ là người dưng thì sẽ chẳng có bộ mặt ôn hòa như vậy, chẳng qua A Trân quả thực là một nữ tử phi thường xinh đẹp, hằng ngày chẳng nói năng với những binh lính một câu nào, nên họ mỗi ngày đều tìm cách khiến nàng vui vẻ.

Lâm Băng cao giọng nói:

– Trác quốc sư! Ta cũng không muốn nhiều lời, an nguy của lệnh muội tất cả đều phụ thuộc vào ngài, ngài hãy tự mình quyết định đi!

Trác Ngọc cười lạnh hỏi:

– Lâm tướng quân nói vậy ta không hiểu. Chư vị muốn gì? Xin cứ nói rõ.

Lâm Băng liếc nhìn tả hữu, thấy không ai phản đối, mới nói:

– Hai quốc dân đều đặt an cư lạc nghiệp làm trọng. Nếu cuộc chiến này do quốc sư bắt đầu, thì đương nhiên cũng nên do quốc sư chấm dứt!

Trác Ngọc im lặng không nói, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

– …… Đại quân sẽ lui về một trăm lý……

Lâm Băng rút đao, chỉ về hướng A Trân:

– Quốc sư dẫn binh một ngày đi được ba trăm lý, như thế so với một trăm lý thì là cái gì?

Trác Ngọc phóng một tia nhìn sắc nhọn về phía Lâm Băng, sắc mặt cũng biến đổi, cơ hồ muốn lập tức xông tới. Thân binh tả hữu Lâm Băng lập tức thủ thế xông trận, nhất thời không khí trở thành sợi chỉ căng, chỉ cần một cử động là sẽ đứt.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng ho khan, Trác Ngọc cả kinh:

– A Trân!

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy A Trân một tay ôm ngực, ho đến mức cả người khuỵu xuống, sau đó liền ho ra một bụm máu màu xanh đen. Lâm Băng tiến đến hai bước, đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít qua tai, chỉ trong nháy mắt Trác Ngọc đã tiến tới nâng A Trân dậy.

Nếu A Trân cứ tiếp tục ho thế này thì nhất định sẽ tắc thở, trong nháy mắt hai bên thái dương nàng liền nổi một tầng hắc khí, sau đó là một cỗ huyết tinh cũng phát ra. Mọi triệu chứng đều tới quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ có sắc mặt Trác Ngọc là trở nên tái nhợt:

– A Trân, hai ngày nay…… hai ngày nay muội có đi Vân châu hay không?

A Trân yếu ớt gật đầu.

Lâm Băng đột nhiên có phản ứng lại:

– Huyện Chiết Giang ở Vân châu? Chẳng phải nơi đó vừa mới bị ôn dịch mà đóng thành hay sao?

Ngón tay Trác Ngọc run rẩy. Chưa từng có điều gì làm hắn cảm thấy kinh sợ thế này, cho dù có vô số người tứ chi đứt lìa trước mặt hắn thì hắn cũng không bị kinh hoảng như vậy.

Đúng là báo ứng, ôn dịch chính mình phát tán, vậy mà lại lây bệnh cho cả thân nhân duy nhất của mình.

Thế gian nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo, thật là đúng với tình cảnh hiện tại!

Minh Đức nhìn Lâm Băng đang lúng túng ra mặt, tiến lên hỏi:

– Có giải dược không?

– Có. – Trác Ngọc nói. – Nhưng ở trong trướng của ta.

Hắn ôm lấy A Trân, vừa định quay đầu rời đi thì trước mặt xuất hiện hai thanh kiếm giao nhau chặn lại. Lâm Băng cao giọng nói:

– Quốc sư! Đại quân ba mươi vạn thối lui, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi!

Khuôn mặt Trác Ngọc trở nên lãnh đạm, nhưng hai bên thái dương đã đổ mồ hôi lạnh. A Trân nằm trong ngực hắn cũng ho kịch liệt, mấy bụm máu xanh đen không ngừng rỉ ra bên khóe miệng, thấm vào tấm hắc y của Trác Ngọc.

Loại ôn dịch này vài ngày đầu tiên sẽ không sao, nhưng sau đó sẽ phát tác rất nhanh, máu, nước bọt không ngừng chảy ra, một khi phát tác thì trong mấy canh giờ ngắn ngủi sẽ vô cùng thống khổ. Từ đây thúc ngựa đến đại doanh Tây Uyển quốc phải mất hai đến ba canh giờ, sau đó quay lại chắc chắn sẽ không kịp.

A Trân cố đưa tay lên, nắm lấy vạt áo trước của Trác Ngọc:

– Ca……

Trác Ngọc cúi đầu, muội muội cùng mẹ nhưng chưa bao giờ gặp mặt kia nhẹ nhàng nở nụ cười thập phần giống mình:

– Có thể gặp được ca ca một lần, muội cũng vui rồi……

Nàng ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói:

– Nếu có thể có một ngày cùng ca ca sống hạnh phúc thì thật tốt. Ca ca có biết cha mẹ chúng ta đâu không? Bọn họ…… tại sao lại không cần muội?

Trác Ngọc trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói:

– Bọn họ rất yêu muội.

A Trân nhìn hắn, hiển nhiên không thể tin được lời này, nhưng nàng vẫn mỉm cười đầy tin tưởng.

– Vậy thì tốt rồi……

Trác Ngọc im lặng nhắm mắt lại, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

– …… Sau khi ta trở về, Tây Uyển quốc sẽ lui binh……

Sắc mặt Lâm Băng liền lộ vẻ nhẹ nhõm.

Một cơn gió lạnh thấu xương vù vù thổi qua, lời nói Trác Ngọc phiêu tán trong gió, tựa như mảnh bạch gấm bị xé rách thành vô số mảnh tung bay trong không gian:

– …… Tuy ta không phải là hạng người lương thiện, nhưng một khi đã nói, sẽ không nuốt lời. Sáng mai ta sẽ dẫn binh về nước, trong vòng ba mươi năm tới, hai nước không được xâm phạm lãnh thổ của nhau!

Keng một tiếng, hai thanh kiếm giao nhau liền tách ra, mở đường cho hắn đi qua.

Lúc này, một mùi khét của cây cỏ bị thiêu cháy theo gió đột nhiên truyền tới, lập tức khói đen bốc lên ngùn ngụt, trong phút chốc liền bao phủ lấy cự thạch trận. Tất cả mọi người đều trở nên sợ hãi, vừa giường mắt lên nhìn, chỉ thấy ở ngay bên ngoài cự thạch, ngọn lửa đã bao quanh bốn phương tám hướng!

Lâm Băng quát lớn:

– Ai?!

Sau đó rầm rầm tiếng đao khí tiến đến, một đội binh sĩ bên người của Đông Dương vương phủ tiến đến bao quanh bên ngoài vòng lửa, tất cả đang giơ cung nhắm thẳng vào những người bên trong. Đông Dương vương Tấn Nguyên đứng ở ngoài thế trận, trên tay cầm một ngọn đuốc, cười vang nói:

– Xin lỗi các vị! Nhất tương công thành vạn cốt khô, các vị tạm thời hãy trở thành bậc thang đầu tiên trên con đường trở thành kim loan điện hạ của ta đi!

[14: Nhất tương công thành vạn cốt khô: có nghĩa là một người có thể đạt được thành công phải cần sự giúp đỡ của vô số máu tươi (sinh mệnh). Câu thành ngữ này dùng để miêu tả một số tướng lãnh có công danh hiển hách trong lịch sử, cũng có thể mở rộng ra theo một chiều hướng tiêu cực như trong hoàn cảnh của Tấn Nguyên. Đây cũng là một câu thơ trong bài thơ “Kỷ Hợi tuế” của Đại Tào Tùng.]

Kịch biến xảy ra quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều cương cứng tại chỗ. Minh Đức là người đầu tiên có phản ứng, một phen tóm lấy Trác Ngọc:

– Hắn không phải là người cấu kết với Tây Uyển từ trước tới nay hay sao?!

Trác Ngọc lạnh lùng nói:

– Ta biết sao được? Ngươi xem bộ dáng hắn thế kia, hẳn là đã sớm tính toán cả với ta rồi!

Đông Dương vương Tấn Nguyên cao giọng nói:

– Không sai! Trác quốc sư, ta vốn nghĩ tuy ngươi không thể trở thành anh hùng thì cũng là kiêu hùng (kẻ ngang ngược có dã tâm), ai ngờ chỉ vì một nữ nhân tầm thường mà dẫn đến thảm cảnh hiện tại! Hôm nay bổn vương quả thực vô cùng xin lỗi các vị, các bị hãy cứ chờ sau khi bổn vương có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Hán Bắc đại doanh, lập tức liền dẫn binh uy hiếp kinh thành, khi đã yên vị trên ngai vàng, nhất định sẽ phong cho các vị danh khai quốc công thần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui