Kỷ An ngây người một chút, lại ngồi trở lại, nghĩ nghĩ gì đó lại đứng dậy đi ra ngoài.
“Kỷ An”.
Lúc đi ngang qua bàn của Đại lão bản, Đại lão bản liền gọi nàng ngừng lại.
Kỷ An cứng đờ, đứng ở nơi đó, chậm rì rì di chuyển qua, ngầm bực bội, thực sự phải ở lại ăn bữa cơm này.
“Tiêu tổng”.
Nàng mở miệng khách khí chào hỏi.
“Ngồi xuống cùng nhau dùng cơm đi”.
Đại lão bản bắt chuyện.
“Ách, ta no rồi”.
Kỷ An vội đáp.
Nhưng lại nghĩ trực tiếp từ chối thì lại không chừa thể diện cho Đại lão bản, nên đồng thời lại gật đầu, “Còn có thể ăn thêm một chút”.
Người cứng ngắc ngồi qua phía bên kia.
Đại lão bản ngồi xuống ở phía trước mặt, nàng nhìn biểu hiện của biểu ca đại nhân đang ở bên kia quay đầu lại kinh ngạc trông thấy Đại lão bản, liền qua đây chào hỏi.
“Không có việc gì, không cần để ý, ngươi cứ tự nhiên”.
Đại lão bản khách khí ngăn lại hành động khách sáo của La Thánh Minh tiên sinh.
“Ách, vâng!” La Thánh Minh tiên sinh trở về chỗ ngồi, nhưng lại không có tâm tư dùng cơm, cố lắng tai nghe động tĩnh ở cách vách.
“Ăn cái gì?” Đại lão bản thật khách khí hỏi Kỷ An.
“Cái gì cũng được”.
Kỷ An nhẹ giọng trả lời, có chút không thoải mái, cái này là ý gì a, nàng là người nghèo, chịu không nổi sự khách khí của Đại lão bản.
“Ha ha, không thể tùy tiện được”.
Đại lão bản cười nhẹ, thanh âm mềm mại dịu dàng mà hiền hòa.
Đi đôi với nụ cười của nàng, tất cả dường như đều trở nên nhẹ nhàng.
Nàng cười rất đẹp, nhưng loại khí chất này làm cho Kỷ An cảm thấy rất xa xôi và khó có thể thân cận, lại khiến cho tiếng lòng Kỷ An run rẩy.
Ở trong lòng thở dài một tiếng, a, nữ tử ngày đó dưới trăng sáng, mông lung thánh khiết mà xa xôi! Sau đó đem phong cảnh kia thu lại khi nghe câu, “Ta không tìm được”.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đại lão bản còn đang muốn ngoắc người phục vụ nhà hàng, vội nói: “Không cần”.
Đứng dậy, đến cách vách, bưng cái đĩa thịt bò beefsteak trước đây của mình di chuyển qua.
Trước khi đi, La tiên sinh còn âm thầm đá nàng một cước, làm cho nàng tỉnh một chút.
Kỷ An quay lại đạp hắn một cước, trở lại chỗ đối diện Đại lão bản, cúi đầu làm bộ chuyên tâm ăn beefsteak.
Đang ăn, chợt nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ, nàng ngẩng đầu, thấy Đại lão bản ngồi đó nhìn nàng cười khẽ.
Mặt của nàng đỏ lên, thầm nghĩ rằng, “Có cái gì đáng cười chứ, cười thật khẽ”.
“Ngươi thực thích thất thần ngẩn người, còn rất dễ dàng đỏ mặt”.
Đại lão bản nhẹ nhàng khuấy cà phê nói.
“Ách?” Kỷ An lại cứng người, miếng beefsteak thích nhất ăn chẳng có hương vị gì, nhai giống như là nhai sáp.
Một dao rồi lại một dao cắt miếng thịt bò ra, đưa vào miệng, nhai hai lần lại nuốt xuống, cho đến lúc chỉ còn cái dĩa không mới ngẩng lên.
Đại lão bản vẫn đang nhìn nàng, thấy nàng ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt.
Cặp mắt kia vẫn chăm chú nhìn mặt Kỷ An.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Đại lão bản hỏi.
“Hai mươi bốn, năm tuổi, hành xung”.
Kỷ An thuận miệng đáp, ánh mắt lại trở nên mơ hồ, lại nhìn về phía cửa sổ.
Giữa trưa tháng bảy mặt trời hừng hực, giống như muốn đem trái đất biến thành bánh nướng.
“Làm việc được bao lâu rồi?” Đại lão bản giống như tùy ý hỏi.
“Nửa năm”.
Kỷ An thu hồi ánh mắt, dù sao cũng không đủ sức cùng Đại lão bản nói chuyện, nên nàng quay sang trả lời câu hỏi đi? Cúi đầu, nhìn mặt bàn.
“Đây là công việc đầu tiên?”
“Không phải”.
“Nga?” Ngữ khí Đại lão bản mang theo chất vấn.
“Đại học đã có đi làm, không nhớ đã làm bao nhiêu việc”.
Kỷ An trả lời, đem thân mình thu lại, ngồi lọt trong ghế sô pha rộng thùng thình.
“Thích cái gì nhất?” Đại lão bản thật sự là có tâm tình nói chuyện phiếm a.
“Phượng hoàng hoa”.
Kỷ An buộc miệng trả lời, lời nói ra mới cảm thấy có chút mạo muội, cắn môi, xem chừng không thể đem lời nói đã thốt ra thu hồi lại được.
“Phượng hoàng hoa?” Đại lão bản thì thầm, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nhưng nàng lập tức cười, bưng tách cà phê lên nhâm nhi một chút.
“Là một loài hoa đẹp”.
“Ân”, Kỷ An đáp.
Nàng nhìn đồng hồ trên tay nói, “Thực xin lỗi Tiêu tổng, đã đến giờ đi làm rồi”.
Đại lão bản nhẹ nhàng gật đầu, “Ân”.
“Ta đi trước đây”.
Kỷ An đứng dậy ôm túi xách.
“Được”.
Đại lão bản gật đầu phê chuẩn.
Kỷ An rời đi giống như chạy trốn.
Nàng ra khỏi nhà hàng, ánh nắng mặt trời chói chang nóng như thiêu đốt xông vào tàu điện ngầm, trên tàu điện ngầm có hệ thống máy lạnh, nặng nề thổi ra khí lạnh.
Đối mặt với Đại lão bản áp lực thật ghê gớm.
Mặc kệ mồ hôi, tìm một cái góc, ôm túi xách, tiếp tục ngẩn người.
Chính là lần này nghĩ tới không phải là hoa phượng cùng ánh sáng mặt trời, mà là chuyện hôm nay đã xảy ra ở công ty cùng Đại lão bản.
Càng nghĩ lại càng thấy hồ đồ, sau đó chỉ đơn giản không muốn nghĩ tới.
Nàng trở lại văn phòng, nằm trên bàn nhỏ ngủ một chút, đến giờ làm liền bị đồng nghiệp đánh thức, sau đó nghe mọi người bàn luận về việc nguyên vật liệu của công ty “không cánh mà bay”.
Có người hoài nghi là có gì đó mờ ám ở kho hàng, có người nghi là nhiều bộ phận liên thủ với nhau, trong lúc nhất thời trong công ty thật ồn ào huyên náo.
Có rất nhiều đồng nghiệp tò mò chạy tới hỏi Kỷ An, Kỷ An đều ngẩn người giả ngu, hỏi đến thì cái gì cũng không biết, vội cúi đầu làm việc.
Vương quản lý đi tìm nàng, nói một chút gì đó.
Buổi chiều có hai cảnh sát tới đây, tìm nhân viên những bộ phận có liên quan để lấy lời khai, nàng cũng phải đi lấy lời khai.
Tiêu Ngân Phong nhìn thấy người kia hỏa tốc rời đi – có lẽ có thể nói là thân ảnh gấp rút chạy trốn, cảm thấy được Kỷ An là một người hết thật kì lạ.
Trong lúc nàng nhìn báo cáo của nhà máy sản xuất, phát hiện số liệu bên trong có một chút khác thường, kiểm tra lại thì phát hiện không chỉ đơn giản là sơ hở của Phòng Tài Chính, rất có thể là bên bộ phận quản lý sản xuất của nhà máy có vấn đề, sau đó vội vàng chạy đi điều tra.
Kết quả là, chạy tới một tòa nhà văn phòng của công ty thấy một nhân viên đang cầm một tách cà phê nóng bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ mà lắc lư, nhàn nhã thoải mái giống như đang mặc đồ ngủ, mang dép lê mới từ trên giường bước xuống, một cỗ tức giận vô cớ liền dâng lên, đây là thái độ công tác kiểu gì, như vậy có thể hoàn thành tốt công việc sao? Lúc đó cảm thấy được việc quản lý của nhà máy sản xuất xảy ra vấn đề lớn, bằng không nhân viên làm sao có thể lười nhác đến mức như vậy.
Cái càng làm cho nàng tức giận thêm đó chính là nhân viên kia rõ ràng nhìn thấy bọn họ bước vào, lại giống như là không thấy cái gì, giống như bức tượng lớn nằm chắn ở trên đường, chậm chạp giống như ốc sên, lại còn uống uống cà phê.
Nàng mang một bụng tức giận đi tới nhà máy, nhìn thấy tình hình này đã muốn nổi trận lôi đình.
Kế tiếp, nhân viên đó còn không có tự giác, ngược lại càng đi lại càng chậm, quản lý Hành Chính ho khan hai tiếng, sau đó chạy tới phía sau người kia, nàng mới phản ứng lại, thối lui sang một bên.
Đối với một người nhân viên “đặc biệt” đến mức như vậy, nàng không thể không đưa mắt nhìn, vẻ ngoài u u mê mê của người kia, ánh mắt mông mông lung lung, cầm lấy tách cà phê thật nhàn hạ, nhìn như thế nào cũng không có vẻ là đang làm việc, nàng tức giận đến mức muốn sa thải cô ta ngay tại chỗ.
Nhưng có sự tình gấp gáp đang cần được xử lý, nên chỉ biết phải tạm thời đem chuyện này gác sang một bên.
Trong phòng hội nghị, nàng đối với biểu hiện của Vương quản lý Phòng PMC thật không vừa lòng, đường đường là một quản lý Phòng PMC, ngay cả tư liệu ghi chép quan trọng cũng tìm hoài không thấy.
Vương quản lý kia cũng có vẻ như rất nôn nóng, giải thích với nàng là tất cả tư liệu và văn kiện đều giao cho trợ lý quản lý cất giữ, thỉnh cầu nàng để cho trợ lý của hắn vào trong này.
Cũng phải, văn kiện tư liệu của các bộ phận rất nhiều, đều phải có nhân viên bảo quản trông coi theo từng mảng tương ứng, vì để tiết kiệm thời gian, miễn cho Vương quản lý giống như ruồi bọ rối loạn trở mình lung tung, nàng gật đầu đáp ứng.
Kết quả người Vương quản lý kêu vào chính là nhân viên chắn đường trông có vẻ ngái ngủ kia, thuận theo lời từ Vương quản lý gọi đã biết được tên của nhân viên này – Kỷ An.
Lúc ấy nghĩ nhớ tên người này để thuận tiện cho việc sa thải.
Nói thật, lúc Kỷ An đến phòng họp nàng cảm thấy khá chướng mắt, khi đưa tư liệu xong, người kia bị Vương quản lý bảo ngồi ở ghế dựa phía sau ngay chỗ góc tường, cư nhiên trắng trợn ngồi ngẩn ngơ ở đó, hết thảy đều không nhìn Đại lão bản nàng đang ngồi ở đây, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng một chút.
Cho đến khi quản lý Phòng PMC đối với tư liệu xuất nhập của sản phẩm V87 không mấy rõ ràng, làm cho nàng thật phiền muộn trong lòng, tức giận đến mức nàng không khống chế được lửa giận, rống lên.
Kết quả đem cái người đang ngẩn ngơ kia tỉnh lại, kinh hoảng nhìn về phía chính mình.
Đối với loại nhân viên như vậy, tự nhiên là sẽ không có một chút khách khí, ngay tại chỗ dùng lời nói áp chế nàng, hỏi nàng có phải có chuyện gì muốn nói hay không, muốn làm cho nàng khó xử để cảnh cáo nàng một chút.
Kết quả người nọ thật sự có chuyện muốn nói, một người thoạt nhìn qua mê mê muội muội, nói đến công việc thì suy nghĩ thật rõ ràng, hàng hóa một tháng trước, số liệu dự toán, số liệu xuất ra, nhập kho hàng, sắp xếp đơn hàng, tất cả số liệu cùng tài liệu nhiều đến như vậy nhưng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, ngoài ra còn đem tư liệu hồ sơ có liên quan lưu giữ thật kỹ càng, và tập hợp đầy đủ những tài liệu có liên quan đến các bộ phận khác.
Điều này làm cho cái nhìn của nàng đối với năng lực công tác của Kỷ An hoàn toàn khác xưa, nhìn ở ngoài mặt mà nói, Kỷ An còn hiểu biết về Phòng PMC nhiều hơn so với quản lý Vương.
Dựa vào lời nói cùng cách ứng xử của nàng, có thể thấy được người này làm việc rất cẩn thận, nội liễm, không nói nhiều lắm, người cũng không phô trương, nhưng trên người có một loại khí chất thực độc đáo, rất hấp dẫn người khác.
Tiêu Ngân Phong nhấp một ngụm nước, hơi hơi nheo mắt lại, tinh tế để ý đến cảm giác ấn tượng mà Kỷ An để lại cho nàng.
Từ góc độ của một lão bản cho thấy Kỷ An là một người nhân viên tốt, cẩn thận, nội liễm vả lại phẩm hạnh nghề nghiệp cũng vô cùng tốt, chuyện của công ty ngay cả đối với đồng nghiệp kiêm biểu ca là La Thánh Minh cũng không nhiều lời hơn một chữ.
Hơn nữa trẻ tuổi như vậy, nếu bồi dưỡng đích đáng, sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Nhưng Kỷ An lại có tính tình như vậy, làm cho nàng có chút lưỡng lự, người này thiếu khuyết nhiệt tình, lạnh lùng thản nhiên sống trong thế giới của mình, đôi mắt hay nhìn mông lung xa xăm, nhìn vào đôi mắt ấy, sẽ làm cho người ta có cảm giác bị xuyên thấu qua không gian và thời gian, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.
Người như vậy, đối với những sự việc không liên quan xung quanh sẽ không dụng tâm hay góp sức, mà cùng người khác sẽ duy trì một khoảng cách thật xa, xa cách đến lạnh lùng.
Tiêu Ngân Phong không rõ vì cái gì mà Kỷ An tranh thủ lúc nàng không để ý liền nhìn lén nàng, mà khi nàng nhìn lại vào trong mắt của Kỷ An, thì thấy như mình đang thâm nhập vào một thế giới khác.
Khi nàng đến gần Kỷ An, nàng lại không có vẻ thay đổi gì, hơn nữa lại không cố ý tránh đi.
Nàng nhíu nhíu lông mày, cảm thấy Kỷ An là một người thoạt nhìn rất đơn giản nhưng lại là người có thế giới nội tâm cực kì phức tạp.
Về phần ý định có muốn đề bạt trọng dụng Kỷ An hay không, nàng cảm thấy được cần phải cân nhắc thật kỹ và quan sát nhiều hơn.
Ngày hôm sau, chủ quản kho hàng không có đi làm.
Ngày thứ ba, quản lý Phòng Kinh Doanh cũng không có tới.
Ngày thứ tư, Từ phó tổng cũng mất tích.
Sau một tuần, vụ án đã được điều tra xong.
Từ phó tổng, quản lý Phòng Kinh Doanh ra ngoài bài bạc nợ rất nhiều tiền, vì thế đã có chủ ý lấy đi nguyên liệu của công ty, mua chuộc nhân viên coi kho họ Trương để đem hàng hóa ra ngoài bán.
Còn đối với chủ quản kho hàng do hắn ta ăn cắp một số nguyên vật liệu khác của công ty, sợ điều tra được hắn, cho nên đã chạy trốn.
Đại lão bản tự bản thân tra được sơ suất lớn như vậy, chỉnh đốn toàn bộ công ty là điều không thể tránh khỏi.
Cách chức phó tổng, thay đổi xưởng trưởng mới nhậm chức, quản lý Phòng Kinh Doanh cùng chủ quản kho hàng đều được thay thế thành người khác, xử phạt những nhân viên có liên quan ở các bộ phận, các chức năng quyền hạn của các bộ phận theo qui định mới cũng bị hạn chế rất nhiều.
Sau hai tuần, Vương quản lý của Phòng PMC do không đủ năng lực đã bị giáng chức xuống phó quản lý, người nhậm chức mới làm quản lý Phòng PMC là do lão bản đích thân tuyển dụng.
Kỷ An vẫn làm trợ lý quản lý Phòng PMC, hằng ngày làm báo cáo thống kê dữ liệu và làm một số công việc lặt vặt cho quản lý mới.
Những thay đổi của công ty cùng những lời đồn đãi đối với nàng dường như không có chút ảnh hưởng nào, nàng vẫn giống như lúc trước vội hoàn thành công việc sau đó ngồi phác thảo bức tranh phượng hoàng hoa của nàng, bức tranh vẽ hoa phượng nở rộ vào sáng sớm cùng với một nữ tử đứng dưới tàng cây.
Hoa phượng cùng với ánh nắng sáng sớm đều có thể vẽ ra, nhưng đối với nữ tử đứng dưới tàng cây có chút mơ hồ, trước hết là phác họa nét bút thành một bóng dáng đơn giản.
Về sau, lại sinh ra một cái ý tưởng rất mạnh dạn, đem Đại lão bản thay thế vào đó, trong nhất thời, bức tranh trở nên thật sinh động.
Editor: Tranh thủ post chương mới, lấy việc công làm việc tư ^^.
Happy 100 days lão công a~~~~.