Hai hốc mắt của Tiêu Ngân Phong cũng bắt đầu ngập nước, nước mắt cũng từng giọt từng giọt bắt đầu rơi xuống dưới.
Nàng không phải không biết Kỷ An cũng có tình cảm với mình, nhưng không có nghĩ lại sâu nặng như vậy, so với cái mình cảm nhận được còn sâu sắc hơn rất nhiều.
Nàng cũng quì xuống bên cạnh Lý Vân Cẩm nói, "A di, Tiêu Ngân Phong ta chưa bao giờ cầu xin bất kì kẻ nào, cũng chưa từng quỳ trước mặt ai..., bây giờ ta thành tâm thành ý quỳ xuống cầu xin người hãy để cho Kỷ An và ta ở cùng với nhau.
Ta thề ta nhất định sẽ cho An An hạnh phúc, sẽ làm cho nàng hạnh phúc".
Lý Vân Cẩm cũng bị hai người trước mặt này làm cho buồn bã, nước mắt cũng bắt đầu dâng lên quanh hốc mắt, nàng đưa tay đỡ mỗi người lên, "Đứng lên hết cho ta, đang diễn kịch sao a, ta hiện tại không muốn xem, kịch Quỳnh Dao cũng quá cổ lỗ sĩ rồi".
Kỷ An gục đầu ở trên gối của Lý Vân Cẩm vừa khóc vừa lắc đầu hết sức, "Mẹ, ta yêu Ngân Phong".
"Yêu nàng thì cũng đứng dậy rồi nói sau, cả hai các ngươi nếu như còn quỳ ta lập tức lấy chổi quét cả hai ngươi ra khỏi cửa".
Lý Vân Cẩm nổi giận, hai người kia quỳ gối trước mặt mình như vậy thì còn nói cái gì nữa!
Kỷ An vẫn không chịu đứng dậy, Tiêu Ngân Phong đưa tay đỡ Kỷ An, Kỷ An không nhúc nhích, nàng nghĩ nghĩ gì đó rồi cùng quỳ gối bất động ở đó.
Hai mắt Lý Vân Cẩm phiếm hồng trừng mắt nhìn hai nàng, "Ngân Phong, ngươi cũng theo nàng làm ầm ĩ có phải không? Vậy mà ta còn nghĩ ngươi là một đứa nhỏ biết nghe lời nữa".
Nàng chẳng có biện pháp nào đối với con gái của mình, thì phải khai đao với người trong lòng của con gái mà thôi.
Vừa quay đầu lại trừng Kỷ An, "An An, ngươi còn nói ngươi yêu Ngân Phong, ngươi nhẫn tâm để nàng cùng quỳ với ngươi như vậy hay sao?"
Kỷ An hít hít mũi, ngẩng đầu, lau nước mắt quay lại nhìn Tiêu Ngân Phong mới phát hiện nàng cũng đang quỳ.
Nàng liền khóc tiếp, "Ta quỳ mẹ của ta còn ngươi quỳ theo ta làm cái gì a? Ngươi đứng lên, không cho phép ngươi quỳ".
Nàng ôm cổ Tiêu Ngân Phong giúp nàng đứng lên, "Ngươi đứng lên cho ta, ta không cho phép ngươi quỳ, có nghe hay không, đứng lên a!" Nữ vương bệ hạ nhà nàng nên được người khác cung phụng, sao lại có thể quỳ ở nơi này cùng với nàng chịu ủy khuất như vậy chứ? "Ngân Phong, ngươi đứng lên, đứng lên cho ta, ngươi không được quỳ, ngươi đứng lên!"
Tiêu Ngân Phong ôm cổ Kỷ An, nước mắt như châu như ngọc từng hạt từng hạt rơi xuống, nàng vuốt ve đầu của Kỷ An một lần rồi lại một lần, trong lòng đau đớn không chịu nổi.
Nàng không phải quỳ Lý Vân Cẩm, nàng là vì Kỷ An, nàng không nguyện ý quỳ Lý Vân Cẩm, nhưng mà nàng đau lòng Kỷ An, cảm thấy được nếu như nàng cùng quỳ với Kỷ An, cùng nhau chịu đựng thì trong lòng có chút thoải mái hơn.
"An An!".
Nước mắt từ trong hốc mắt Tiêu Ngân Phong tuôn ra, "Ta yêu ngươi".
Kỷ An ôm Tiêu Ngân Phong thật chặt, gục đầu chôn ở trên đầu vai của nàng, khóc tới mức toàn thân run rẩy, càng ôm chặt nàng hơn nữa.
Lý Vân Cẩm nhìn thấy hai người khó có thể chia cắt này mà lòng tràn đầy chua xót, nước mắt cũng chảy xuống, nàng cũng vừa khóc vừa lau nước mắt.
Thấy mình vì đau lòng mà khóc, con gái lại ôm người khác ở chỗ kia khóc, lại thấy chua xót, đem nước mắt nuốt ngược trở lại.
Nàng rút khăn tay lau sạch nước mắt ở trên mặt, lau cả nước mũi rồi nói, "Được rồi, đừng khóc, ta chỉ muốn thử xem hai người có thật lòng yêu nhau hay chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi, làm gì mà giống như kịch Quỳnh Giao khóc tới mức chết đi sống lại như vậy chứ? Vai diễn bà bà ác độc của ta còn diễn chưa xong đã bị các ngươi làm hỏng mất rồi".
Nói xong liền đứng dậy đi vào nhà bếp, bắt đầu khua xoong múa chảo nấu cơm chiều.
Tiêu Ngân Phong quỳ thẳng lưng lên, lau nước mắt, sau đó rút hai tờ khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt Kỷ An, ôm lấy mặt của nàng, tầm nhìn lưu lại trên mặt của nàng, tinh tế quan sát từng phần trên gương mặt của nàng.
Kỷ An bị Tiêu Ngân Phong nhìn tới mức ngượng ngùng, nàng hít hít cái mũi, cúi đầu xuống, nhìn thấy Tiêu Ngân Phong còn quỳ, nước mắt lại chảy ra kêu lên, "Ngươi còn quỳ làm cái gì a?".
Ôm lấy Tiêu Ngân Phong đứng dậy, kết quả bản thân mình còn quỳ chưa đứng dậy nên liền nhanh chóng đứng lên ôm lấy Tiêu Ngân Phong.
Nàng lớn tiếng la lớn, "Ngươi quỳ cái gì a! Ai cho ngươi quỳ mẹ của ta, ngươi làm gì mà quỳ xuống a! Chuyện của chúng ta thì để ta nói với mẹ ta được rồi, ngươi tới làm gì a! Ai cho ngươi tới đây để chịu ủy khuất như vậy!".
Thanh âm la to tới mức Lý Vân Cẩm ở trong nhà bếp còn nghe được.
Lý Vân Cẩm khổ sở tới mức nước mắt cũng chảy ra, lau đi giọt này thì giọt khác lại rơi xuống, chùi cũng chùi không xong, cuối cùng phải đi vào trong toilet mà khóc thành tiếng.
Nàng không phải là người có tư tưởng ấu trĩ, nhưng mà nàng nhìn thấy con gái như vậy thì rất đau lòng a.
Đứa nhỏ nhà nàng có bao giờ phải chịu ủy khuất tới mức như vậy đâu, khi nào mà đi theo dịu dàng lo lắng cho người khác, mà lại có thể vì Tiêu Ngân Phong một chút cũng không để ý.
Hôm nay nàng bất quá chỉ thử một chút mà đứa nhỏ kia đã ầm ĩ thành như vậy, nếu thật sự tương lai xảy ra chuyện gì thì còn như thế nào nữa! Tiêu Ngân Phong là ai thì từ mấy hôm trước nàng đã hỏi thăm ra được, không nói tới việc người ta có vị hôn phu hay chưa, nhưng bối cảnh gia thế phức tạp vinh quang kia với tính tình của Kỷ An thì khó có thể ứng phó được.
Nàng ngàn sợ vạn sợ, chỉ sợ các nàng lại đi lên vết xe đổ của mình và Kỷ Bằng ngày xưa.
Nàng không phải không tin hai người không có tình cảm với nhau, không phải không tin hai người thật lòng yêu nhau, nhưng bởi vì yêu nhau dễ dàng thì càng gian khổ để gần nhau.
Đứa nhỏ Kỷ An này rất bướng bỉnh, thích để tâm tới mấy chuyện vụn vặt, chuyện của Tô Bối Nhi giống như cây đinh trong lòng khiến nàng vướng mắt khó chịu nhiều năm như vậy, nếu tương lai Tiêu Ngân Phong lại làm ra cái trò giống Kỷ Bằng trước đây, vậy không phải là muốn lấy mạng An An sao a!
Lý Vân Cẩm khóc đủ rồi thì rửa mặt, quay lại nhà bếp tiếp tục nấu nướng, trên đường đi qua phòng khách thì lén lút nhìn hai người kia một chút.
Kỷ An đang thoa thuốc lên đầu gối cho Tiêu Ngân Phong, nhẹ nhàng cẩn thận tới mức giống như đang cầm đồ gốm sứ cổ vậy.
Tiêu Ngân Phong thì cúi đầu xuống nhìn Kỷ An, tay thì một mực sờ sờ trên đầu của Kỷ An, sờ một lần rồi lại một lần, giống như sờ một bảo bối vô cùng yêu thích không nỡ buông tay.
Bộ dáng không thể chia cách của hai ngưởi làm Lý Vân Cẩm đứng nhìn mà cái mũi ê ẩm.
Nàng liền quay đầu lại đi vào nhà bếp.
Tiêu Ngân Phong biết Lý Vân Cẩm đứng nhìn các nàng nên nhẹ giọng nói, "An An, chúng ta đi vào nhà bếp giúp a di làm cơm đi".
Nàng đoán chừng trong lòng Lý Vân Cẩm bây giờ cũng chịu không nổi.
"Được!" Kỷ An nhẹ giọng đáp, nàng kéo ống quần của Tiêu Ngân Phong xuống, "Ngươi ngồi xem TV một lát, ta đi giúp".
"Ân".
Tiêu Ngân Phong gật đầu, sờ sờ mặt Kỷ An, mỉm cười nhìn nàng sau đó lại gật gật đầu, "Đi đi".
"Ta đi đây".
Kỷ An cúi người xuống hôn lên môi Tiêu Ngân Phong một cái, đứng lên, lại cảm thấy còn chưa hôn đủ, sau đó lại hôn thêm hai cái nữa, sau đó ôm lấy mặt Tiêu Ngân Phong nhìn thêm một hồi lâu nữa, sau đó đem lọ thuốc cất vào trong tủ rồi đi vào nhà bếp giúp cho Lý Vân Cẩm, "Mẹ, ta đến đây".
Lý Vân Cẩm cúi đầu kêu lên, "Đi đi đi, ngươi lúc nào cũng trẻ con như vậy thì biết nấu đồ ăn gì chứ?"
Kỷ An cười gượng hai tiếng, "Mẹ, ta xem sách nấu ăn hơn hai lần rồi, nhưng mà hương vị vẫn không thể ngon được, không có được tay nghề cừ khôi như mẹ".
Kỷ An làm nũng ôm lấy thắt lưng của Lý Vân Cẩm lắc qua lắc lại, "Đồ ăn của mẹ làm là ngon nhất a".
"Ngươi ít nói mấy lời nịnh nọt đó đi".
Lý Vân Cẩm rầy Kỷ An.
Kỷ An cười 'hì hì' le lưỡi ra, làm cho Lý Vân Cẩm liếc mắt xem thường nàng.
Nàng thuận tay cầm lấy một quả cà gọt vỏ, động tác tuy chậm nhưng nhìn chung cũng đúng cách một chút.
Lý Vân Cẩm nhìn Kỷ An, phát hiện đứa nhỏ này đã trở nên vui tươi hơn rất nhiều, trong lòng cũng có chút an ủi.
Nàng nghĩ nghĩ hỏi, "Kỷ An, ngươi và Ngân Phong về sau tính toán như thế nào?"
"A?" Kỷ An nghĩ nghĩ, sau đó trợn mắt lên nhìn Lý Vân Cẩm.
"Ngươi chưa nghĩ tới sao?" Lý Vân Cẩm hỏi.
"Có, chính là làm việc thật tốt, không để cho khoảng cách của mình với Ngân Phong kém quá xa".
Nàng cắn cắn môi cười nói, "Đối xử với nàng thật tốt, làm cho nàng hạnh phúc là được".
"Các ngươi không nghĩ tới là sẽ sống cùng nhau về sau hay sao?" Lý Vân Cẩm ngừng động tác đang cắt đồ ăn quay lại nhìn Kỷ An, "Không nghĩ tới sống như thế nào sao?"
Kỷ An không biết làm sao..., nhìn về phía Lý Vân Cẩm, "Không phải trong lòng hai người luôn chia sẻ và vui vẻ với nhau là được sao? Ân, mỗi ngày lúc đi làm đều được nhìn thấy nàng, sau khi làm xong thì có thể cùng nàng ăn cơm với nhau, sau đó ở chung với nàng, ân, như vậy cũng rất vui vẻ".
Kỷ An cười híp mắt lại, ôm lấy cổ Lý Vân Cẩm nói, "Mẹ, Ngân Phong rất tốt.
Thật sự nếu như ngươi càng tiếp xúc với nàng sẽ thấy nàng rất tốt, ngươi thử tiếp nhận Ngân Phong, cho hai chúng ta một cơ hội được không? Ta tin rằng ngươi cũng sẽ thích nàng".
Kỷ An làm nũng, tay còn cầm quả cà ở trước mặt Lý Vân Cẩm huyên thuyên.
"Vậy Ngân Phong có nói qua với ngươi là nàng đã nghĩ tới là sẽ sống như thế nào chưa?" Lý Vân Cẩm trợn mắt hỏi.
"A?" Kỷ An ngây người, lập tức cười cười nói, "Mẹ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi".
Nữ vương bệ hạ nhà nàng đương nhiên có chủ trương riêng của mình, nàng tin tưởng Tiêu Ngân Phong.
"Ngươi nói thử xem ta nghĩ nhiều chỗ nào chứ?" Lý Vân Cẩm cầm con dao nhỏ và đồ ăn đặt hết lên thớt, "Ngươi nói ngươi muốn cưới nàng về làm vợ, mẹ không phản đối, nhưng nàng có nói đồng ý hay chưa? Ngươi đừng có nghĩ rằng chỉ cần hai người cùng đeo nhẫn thì đã trở thành vợ chồng, nhẫn đeo vào còn có thể gỡ ra, ở trong nhà thờ thề ưng thuận trước mặt Chúa trời cũng có thể không giữ lời".
"Mẹ!" Kỷ An bĩu môi, cảm thấy không vui khi Lý Vân Cẩm nói nàng và Tiêu Ngân Phong như vậy.
"Thấy lời của ta khó nghe sao?" Lý Vân Cẩm còn nói, "Vậy ngươi nói thử xem mẹ nói có đúng hay không?"
Kỷ An cúi đầu xuống nói, "Người ta và Ngân Phong mới vừa bắt đầu, về sau con đường đi còn rất dài, cứ từ từ đi, còn nhiều thời gian mà".
Nàng chu môi cười cười nói, "Chẳng lẽ mẹ không cảm thấy nếu suy nghĩ quá phức tạp sẽ làm cho mọi chuyện cũng phức tạp lên hay sao? Những lời người vừa nói ta đều cảm thấy rất đúng.
Nhưng mà không phải mọi người ai cũng như vậy, ít nhất là ta vẫn còn tin như thế.
Ta đeo nhẫn cho Ngân Phong, ưng thuận chính là hứa hẹn cả đời, ta và nàng sẽ cùng nhau cả đời".
"Vậy nếu như Ngân Phong không muốn thì sao?" Lý Vân Cẩm lại hỏi, "Bây giờ mẹ không nói ngươi mà là nói Ngân Phong, ngươi cảm thấy nàng có thể đi theo ngươi cả đời hay không? Ngươi cảm thấy nàng có thể ở bên cạnh ngươi không rời hay không? Ngươi cảm thấy ngươi có đủ năng lực để chăm sóc cho nàng sao? An An, ta là mẹ của ngươi, ta biết tính tình của con gái mình như thế nào, ngươi thích đơn giản, đem tất cả mọi chuyện đều đơn giản hóa, ngươi thích cuộc sống bình thản thanh tĩnh, nhưng ngươi có nghĩ rằng Ngân Phong có nguyện ý hay không? Phải, hiện tại hai người các ngươi đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt, thiên lôi dù có đánh xuống cũng không chia cắt được các ngươi, nhưng mà về lâu về dài, tình cảm mãnh liệt bắt đầu giảm xuống, ngươi cảm thấy phần tình cảm này có thể dựa vào cái gì để duy trì? Tính cách của Ngân Phong mẹ không có hiểu hết được, nhưng mà mẹ nhìn được nàng và ngươi là hai người có hai tính cách và lối suy nghĩ khác nhau".
Kỷ An gục đầu xuống, lời nói này như đánh vào sâu trong tâm can của nàng, đây cũng là điều mà nàng lo lắng.
Nàng cắn cắn môi cười có chút bất đắc dĩ, "Ta sẽ đuổi theo bước chân của Ngân Phong".
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Cẩm gằn từng tiếng nói, "Mẹ, những đều người nói ta đều hiểu được, tình cảm không thể chỉ duy trì dựa vào cảm giác mãnh liệt.
Cho nên ta sẽ cố gắng để trở thành bến đậu của Ngân Phong, trở thành người có thể khiến nàng yên tâm mà dựa vào.
Mẹ, ta tin tưởng vào năng lực của chính mình, ta tin tưởng một ngày nào đó ta có thể làm cho Ngân Phong yên tâm mà dựa vào lòng của ta".
"Mẹ không muốn thấy ngươi chịu khổ".
Lý Vân Cẩm kêu lên.
"Mẹ, không khổ, thật sự không khổ, rất hạnh phúc".
Kỷ An cười cười nói, "Ta nghĩ ngươi và ba cũng đã từng như vậy".
Lý Vân Cẩm lắc đầu, lòng tràn đầy chua xót, "Nhưng mà cho đến cuối cùng mẹ cũng không thể giữ ba của ngươi lại".
Nàng cầm lấy tay Kỷ An nói, "An An, lúc đó lý tưởng của mẹ và ngươi bây giờ rất giống nhau, cho rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần có thể là hậu phương vững chãi cho ba ngươi thì có thể giữ hắn lại, nhưng mà An An, mẹ đã không thể làm được.
Mẹ chưa từng oán trách ba ngươi, nhưng mà mẹ không hiểu được cũng không thể buông xuống, ta đem tất cả mọi chuyện tìm hiểu kỹ càng, ta tính toán hết tất cả các tình huống có thể xảy ra, ta cố gắng hết sức, ta đem tất cả những gì ta cần làm hoàn thành thật hoàn mỹ, nhưng mà ta đã không thể giữ lại cuộc hôn nhân này, để cho nó đi đến cuối cùng.
An An, hai mươi năm trước tình cảm mà Kỷ Bằng dành cho mẹ ngươi so với ngươi và Tiêu Ngân Phong hiện tại còn sâu sắc hơn rất nhiều, hắn dùng cả tính mạng, cả thế giới của hắn để yêu mẹ"..