Phượng Hoàng Hoa FULL


Kỷ lão gia tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trên trán, cổ cũng đỏ hết lên, hô hấp dồn dập, trợn mắt giống như một con quỷ Nhật Bản mà trừng Kỷ An.

Lúc đầu Kỷ An thực sự bị hành động này của Kỷ lão dọa sợ, nàng lại nhìn mảnh vỡ của cây bút văng khắp nơi đột nhiên chẳng thấy sợ nữa.

Nữ vương bệ hạ đã vì nàng mà chống đối lại Lí lão gia, hơn nữa ngay cả bản thân cũng không cần, nhà lao cũng dám vào ngồi, nàng không phải chỉ mới bị ông nội ép hỏi một chút thôi sao, nhìn dưới góc độ nào cũng thấy thoải mái hơn cả.

Kỷ An đứng ở đó không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn Kỷ lão.

Dù sao nàng đã hạ quyết tâm là không nói bất kì cái gì, cho dù ông nội có suy đoán hay dựa vào bất cứ điều gì, chỉ cần nàng không thừa nhận thì hắn không có quyền nói nàng.

"Ngươi! " cây gậy của lão Kỷ lại giơ lên giữa không trung, run run dừng ở phía trên đỉnh đầu của Kỷ An nhưng cuối cùng cũng không có hạ xuống, cây gậy quét ngang qua cái bình hoa cổ nằm ở bên cạnh 'bang' một tiếng rồi có cùng cái kết với cây bút.

Kỷ lão tức giận tới mức há miệng thở dốc, quay đầu lại trừng Kỷ An thì phát hiện nàng đứng đó như cái cọc gỗ, cơn tức giận lại tiếp tục nổi lên.

"Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không?"
"Ông nội muốn ta nói cái gì?" Kỷ An ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ lão, "Trong lòng ông nội đã cho rằng mối quan hệ của ta và nàng không bình thường, ta nói hay không nói thì có gì khác nhau? Ta nói không phải thì ông nội có thể tin sao? Ta nói phải, có phải ông nội sẽ giống như Lí lão gia đi đối phó với Ngân Phong hay không?" Vì sao các nàng chỉ đơn giản là yêu nhau mà lại có quá nhiều chuyện đến phá hỏng tình yêu của các nàng.

Nàng chỉ đơn giản là muốn có Ngân Phong, chỉ muốn các nàng sống cùng nhau, chỉ là muốn cả hai được hạnh phúc mà thôi.

Trong lòng Kỷ An khó chịu nghĩ, nghĩ tới mấy ngày nay Ngân Phong phải chịu tội, nghĩ tới Ngân Phong còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong mà nàng lại gây gổ với ông nội, trong lòng cảm thấy thật chua xót, cảm thấy rất mệt mỏi và phiền phức.

"Bây giờ ngươi lại chất vấn ta?" Kỷ lão tức giận nhìn Kỷ An, cây gậy chỉ vào mũi Kỷ An, tức giận tới mức toàn thân run lên, "Ngươi là đứa cháu ngỗ nghịch, ngươi có phải là muốn chọc giận ta tới chết phải không?"Kỷ An nhìn Kỷ lão, nghĩ thầm rằng ai tức chết còn chưa biết được đâu? Thân thể của ông nội nàng tốt như vậy sống thêm mười năm nữa còn chưa có chuyện gì, mà bản thân mình lại có chút dấu hiệu của bệnh tim tái phát rồi.

Nàng đưa tay giữ lấy ngực nghĩ rằng nếu như mà bệnh của ta tái phát coi thử các ngươi còn dám gây khó dễ ta và Ngân Phong nữa hay không! Hai mắt của Kỷ An hồng hồng, nghiêng đầu sang một bên, cảm thấy thủ đoạn này thật ti tiện, còn có chút khó chịu, các nàng thật sự yêu nhau lại phải dùng mạng sống của mình để đổi lại không bị người khác bức bách.

Hai mắt Kỷ An đỏ hồng, cái mũi ê ẩm, rơi lệ.

Nàng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy đầy ủy khuất.

Kỷ lão gia nhìn thấy Kỷ An khóc thì lại mềm lòng, hắn buông cây gậy xuống, dùng gậy để chống một nửa sức nặng của cơ thể, hắn cùng Kỷ An làm một trận thì hai chân cũng muốn nhũn ra.

Người già rồi, không còn dùng được nữa.

Nhưng mà hắn thật sự buồn nôn, không chỉ buồn nôn vì Kỷ Gia bọn họ lại sinh ra một kẻ đồng tính luyến ái, mà còn tức giận vì Kỷ An lại lừa hắn đi cướp cháu dâu của lão Lí! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thì mặt mũi của lão già này còn đặt ở đâu được nữa? Lão Lí kia không phải sẽ nổi điên liều mạng với hắn sao? Về sau không phải hắn liền bị người ta đâm vào cột sống mà mắng sao? Hắn là một con ngựa chinh chiến cả đời.


Có lúc bốn người cũng chưa đốn ngã được hắn, mà đến già rồi lại bị con cháu làm bẩn danh dự, làm sao hắn không tức giận cho được? Hắn càng giận hơn là đứa cháu gái yêu quý dĩ nhiên lại lợi dụng mình.

Uổng công hắn thật lòng thật dạ đào tạo bồi dưỡng nàng hơn hai mươi năm, uổng cho hắn thương đứa cháu này từ trong xương tủy, cho tới bây giờ cũng luyến tiếc không nỡ để cho nàng phải chịu cực chịu ủy khuất, nàng nói nàng muốn ở cùng Lý Vân Cẩm, bản thân mình chưa nói hai lời đã đồng ý, nàng nói nàng muốn có một cuộc sống bình thường, muốn mình cho nàng một cuốc sống của dân chúng bình thường, liền không để nàng theo nghiệp quân nhân hay chính trị.

Đến cuối cùng hắn lại để con sói hoang dã Kỷ An này quay đầu lại cắn! Kỷ lão gia càng nghĩ càng giận, càng đau lòng cho đứa cháu gái đang êm đẹp thì lại muốn làm đồng tính luyến ái, Tô Gia một đứa, Lí Gia một đứa, không thể tin được là Kỷ Gia bọn họ ở nhà chơi rông cũng có một đứa! Hắn tức giận tới mức muốn giơ một gậy đánh chết đứa cháu ngỗ nghịch này.

Nhưng lại nhìn thân thể gầy teo ốm yếu của nàng thì không muốn ra tay.

Thân thể đứa nhỏ này từ bé đã không tốt, nuôi sống cũng đã chẳng dễ dàng gì a.

"Ngươi nói thật cho ta biết, Tiêu Ngân Phong và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Ta không truy xét Tiêu Ngân Phong, đây là việc riêng của Kỷ Gia, cho dù ngươi thích nàng, thì cũng chỉ là do Kỷ Gia chúng ta không dạy dỗ ngươi đàng hoàng, không liên quan tới nàng, họ Kỷ ta sẽ không như họ Lí không có kiến thức kia mà gây phiền phức cho một tiểu nha đầu".

Kỷ lão nhẹ giọng nói từng chữ từng chữ, nhưng cơn giận trong lòng không nuốt xuống được cũng không phun ra được, cứ nghẹn ở giữa chừng không biến mất được.

"Nhưng nếu ngươi lừa gạt ta, ta liền đuổi ngươi ra khỏi cửa Kỷ Gia, đem hết công việc làm ăn của nha đầu kia công bố ra ngoài, ta không tin nàng hoàn toàn trong sạch tới mức toàn thân không có một chút bẩn nào".

Lời nói này của Kỷ lão gia rất tàn nhẫn khiến Kỷ An cũng phải ngừng lại.

Kỷ An không sợ ông nội làm khó dễ mình, nhưng chỉ sợ Kỷ lão đối phó với Tiêu Ngân Phong, trên người Tiêu Ngân Phong có chỗ nào bẩn hay không thì!
nàng không rõ lắm, nhưng thật sự có người muốn đối phó với Tiêu Ngân Phong mà bắt A Sinh hay đối phó với A Sinh trước thì cũng làm cho Tiêu Ngân Phong khốn khổ.

Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chỉ sợ nữ vương lại xảy ra chuyện gì.

Kỷ An liên tục hít sâu vài lần mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc, "Đây là chính miệng ông nội nói sẽ không làm khó Tiêu Ngân Phong.

Một lời của quân nhân, nặng tựa ngàn vàng".

Nàng thấy mặt Kỷ lão tức giận tới mức chuyển thành màu xanh, toàn thân thì đang run rẩy, biết rằng lời nói ra rất quan trọng, nhưng vì bảo vệ Tiêu Ngân Phong, nàng nhất định phải chắc chắn rằng ông nội không đổi ý.

Nàng nhìn Kỷ lão gia gằn từng tiếng nói, "Ta yêu nàng, chúng ta sớm đã đính ước cả đời! Ta yêu nàng, yêu nàng rất sâu đậm".

"Ta đánh chết cái đồ nghiệp chướng như ngươi!" Lão Kỷ giận dữ giơ cây gậy lên đánh về phía Kỷ An.

Kỷ An nhìn cây gậy được hạ xuống, theo bản năng liền né sang bên cạnh, nhoài người về phía bàn làm việc.


Kỷ lão nhìn thấy Kỷ An còn trốn thì càng thêm tức giận liền đuổi theo dùng hết sức lực đánh một gậy xuống lưng Kỷ An.

"A! " Kỷ An hét thảm một tiếng, lưng đã trúng một gậy thật mạnh, trước mắt tối sầm, nội tạng dường như bị một gậy kia đánh nát, đau đến mức nàng không thể nào thở nổi.

Kỷ An nằm xuống tại chỗ há miệng thật to để thở, hơn nửa ngày mới hít vào được một hơi, mồ hôi lạnh tứa ra đầy trên trán, cảm giác thống khổ muốn chết đi được.

Mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đen, Kỷ lão gia còn mắng gì nữa mà nàng nghe không rõ lắm, giống như là có rất nhiều người chạy vào thư phòng giữ lấy ông nội của nàng, mà ông nội còn không chịu bỏ qua, giống như còn muốn lao qua đánh nàng nữa.

"Buông, ta đánh chết đứa súc sinh này! Buông ra!"
"Tiểu thư, mau đi, đi a".

Có người xông tới đỡ Kỷ An.

"Còn không mau chạy đi!" Kỷ An dựa theo bàn làm việc đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, trên lưng đau, nội tạng cũng đau, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn nhức nhối, nàng chậm rãi ngồi dậy trên đất, nhìn thấy Kỷ lão bị mấy người tùy tùng thân hình cao lớn lôi kéo, nhưng vẫn còn nhào tới về phía nàng.

Ai kéo hắn hắn đều lấy gậy đánh lên người đó, đánh tới mức mấy người tùy tùng từng là bộ đội đặc chủng kia cũng phải trốn đông trốn tây, không dám để gậy đánh trúng người.

"Tiểu thư, đi mau a".

Người bên cạnh lại hối thúc nàng, cấp bách la thật to về phía nàng.

Kỷ lão gia rốt cuộc cũng đẩy được mấy người tùy tùng ra, giơ cây gậy trong tay lên đánh về phía Kỷ An.

Kỷ An quýnh lên, trốn không thoát đành phải quỳ rạp lên mặt đất, kết quả lại thêm một cây đánh lên lưng nàng thật mạnh.

"A!
Oa! " Cú đánh thật mạnh làm cho đầu óc nàng choáng váng hoa cả mắt, lục phủ ngũ tạng bị đánh giống như đã di chuyển lộn tùng phèo, mở miệng liền phun ra một ngụm máu.

Kỷ An quỳ rạp lên mặt đất, hơn nửa ngày mới lấy lại được hơi thở, nhìn thấy máu mình phun ra cũng bị dọa choáng váng.

Kỷ lão thật sự muốn đem nàng đánh cho chết a.

"Tiểu thư đi mau".


Có người bám lấy Kỷ lão, có người giữ lấy cây gậy của ông.

Kỷ An hít mạnh một hơi đứng dậy chạy ra ngoài.

Nàng còn muốn gặp nữ vương bệ hạ, nàng không thể để lão già này đánh chết được.

Đau, cả lồng ngực và nội tạng đều đau đớn, vết đánh trên lưng càng ngày càng đau làm cho nàng ngay cả đứng thẳng lưng cũng không được.

Kỷ An khom người, vịn lấy cầu thang lao xuống lầu chạy ra khỏi nhà lớn của Kỷ Gia.

Chạy tới cửa thì bảo vệ liền thay nàng mở cửa trước.

Khi Kỷ An chạy tới cửa thiếu chút nữa là ngã quỵ ra đất, trước mắt từng cơn từng cơn đều biến thành màu đen, ngay cả bước chân đi tới cũng như bồng bềnh, giống như hồn đang lìa khỏi xác vậy.

Kỷ An há miệng thở phì phò, lại cảm thấy không khí hít vào càng ngày càng ít.

Nàng nghiêng ngã lảo đảo chạy về hướng khu dân cư bên ngoài, chạy ra tới cổng lớn thì không đi nổi nữa, nghỉ ngơi một lát lại chạy ra ngoài được thêm năm trăm mét nữa, cuối cùng thân mình mềm nhũn té trên mặt đất, mắt hoa lên từng cơn, nội tạng và lưng đau đớn từng đợt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm thấy sinh mệnh đang kéo dài từng giây từng giây.

Kỷ An lấy điện thoại đi dộng ra, gọi điện cho trung tâm 120 báo vị trí chỗ mình đang ở rồi liền ngất đi.

Sau đó nàng dường như nghe được tiếng còi cấp cứu, rồi cảm giác được có người nâng mình lên xe, mắt hơi mở ra nhìn thấy có người mặc áo blouse trắng thì biết là xe cứu thương tới nên lại ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh, bác sĩ và cảnh sát đều đang ở bên cạnh nàng, cảnh sát gặn hỏi nàng.

Kỷ An mở to mắt, cảm thấy rất mệt mỏi, lại có chút nghi hoặc, sao cảnh sát lại tới đây hỏi chuyện được, sau đó mới biết được vì bác sĩ phát hiện thương tích trên người nàng nên đã gọi cảnh sát giúp nàng.

Kỷ An nhớ tới bản thân bị ông nội mình đánh gần chết hốc mắt liền đỏ, nàng lắc đầu đem nước mắt nuốt ngược vào trong, không trả lời cảnh sát bất kì vấn đề gì.

Cảnh sát lấy chứng minh nhân dân từ trong ví tiền của nàng ra để làm thủ tục đăng ký, sau đó làm một bản ghi chép đơn giản rồi rời đi.

Kỷ An dùng thẻ tín dụng để trả viện phí, sau đó hỏi bác sĩ tình hình sức khỏe của mình như thế nào.

Bác sĩ lấy mấy tấm phim chụp X quang để dưới máy soi trước mặt Kỷ An rồi chỉ cho nàng, nói cho nàng biết bởi vì nàng bị đánh rất nặng, nên cả phổi và gan đều bị ứ máu.

"Ngoài ra thì tim của ngươi cũng có vấn đề nghiêm trọng".

Bác sĩ còn đưa thêm cho nàng một tập tài liệu kết quả kiểm tra, còn hỏi nàng, "Trước đây đã từng phẫu thuật tim rồi đúng không?".

Kỷ An gật đầu nói, "Năm mười hai tuổi đã làm phẫu thuật tim mở, bởi vì dị dạng, còn bệnh trạng cụ thể như thế nào thì ta không nhớ rõ".

Bác sĩ nói cho nàng biết rằng tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào, hi vọng nàng có thể nhanh chóng báo cho người nhà đến bệnh viện và sắp xếp ca mổ.


Kỷ An trầm mặc một lát rồi nói, "Người nhà ta đều ở thành phố Z", sau đó nàng lại hỏi, "Nếu mổ thì xác xuất thành công là bao nhiêu?"
"Bởi vì đây là lần thứ 2 ngươi làm phẫu thuật mở tim, hơn nữa lại còn phức tạp, nếu mạnh dạn đoán chừng thì cũng không thể vượt quá 60%, trong quá trình phẫu thuật cũng có nhiều nguy hiểm, vì biến chứng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào".

Bác sĩ thật lòng nói với nàng.

Trong lòng Kỷ An chợt thấy lạnh lẽo, mặt trắng bệch, nàng cắn môi, thần sắc ảm đạm, "Ta biết rồi".

Nàng nằm ở bệnh viện ba ngày, có gọi vài cuộc điện thoại cho Tiêu Ngân Phong, biết Tiêu Ngân Phong đã giải quyết tốt hậu quả của mấy việc vừa xảy ra, ngày mai có thể quay về thành phố Z, vừa đúng thời gian phải triển khai hoạt động tài chính của nhà máy, tất cả lời đồn đại cùng tranh chấp bên nhà máy đã được bình ổn, nàng gạt Tiêu Ngân Phong nói rằng mình còn đang ở nhà ông nội, đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói là tim của nàng làm việc có chút quá tải, phải chú ý nghỉ ngơi.

Lý Vân Cẩm gọi điện thoại cho nàng, nàng không dám nói rằng mình đang ở bệnh viện, chỉ nói rằng hai ngày nữa sẽ quay về thành phố Z.

Kỷ Bằng gọi điện thoại cho nàng mắng một trận, Kỷ An liền cúp máy ngay lập tức.

Nghe được Kỷ Bằng mắng chửi nói thì Kỷ An biết rằng chuyện tình cảm này không giấu diếm được nữa, Kỷ lão gia chắc hẳn vì chuyện của nàng mà mắng chửi Kỷ Bằng, nàng liền làm thủ tục xuất viện, mua vé máy bay quay trở về thành phố Z.

Trở lại thành phố Z, Kỷ An trốn vào khách sạn, nàng không muốn về nhà, không muốn quay lại công ty, cũng không muốn gặp Tiêu Ngân Phong.

Một mình nằm ở khách sạn mang một bụng thương tâm ủy khuất mà không thể nói với ai, nói ra lại khiến cho mọi người thương tâm.

Kỷ An đứng trước cửa sổ sát sàn của khách sạn, trong lòng từng cơn tuyệt vọng và thương tâm lạnh lẽo dâng lên.

Kỷ lão gia thật muốn đánh chết nàng, hai gậy đánh lên người liền khiến cho nàng bị nội thương, nếu lúc đó không có người kéo ra chắc chắn nàng sẽ bị đánh chết.

Sau đó lại thêm bệnh trạng của cơ thể, cho dù là có giải phẫu thành công đi chăng nữa thì mạng của nàng cũng không sống được quá dài, chẳng thể theo nữ vương được bao lâu.

Hơn nữa nếu nàng và nữ vương còn tiếp tục quen nhau, Kỷ lão gia không ra tay nhưng chưa chắc ba nàng cũng sẽ không, chỉ biết là sẽ mang tới cho Tiêu Ngân Phong càng nhiều phiền toái, mà nàng thì chẳng còn đủ tâm tư và sức lực để đi ứng phó với mấy chuyện xảy ra tiếp theo.

Nàng mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, tim mệt mỏi, lại đang bị thương.

Kỷ An đứng ở trước cửa sổ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, trong lòng đầy tuyệt vọng và khó chịu.

Nàng chùi đi nước mắt trên mặt, sau đó nhắn một tin cho Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, chúng ta chia tay đi, về sau mỗi người một đường, đừng quan tâm đến chuyện của nhau nữa".

Sau đó lại lần lượt gọi điện thoại cho Kỷ Bằng và Kỷ lão gia cũng chỉ nói một câu, "Ta suy nghĩ kỹ rồi, ta và Tiêu Ngân Phong sẽ cắt đứt quan hệ".

Nói xong lời này Kỷ An liền cúp máy, quỳ trên mặt đất ôm đầu khóc lớn, khóc tới mức ruột gan muốn đứt từng khúc, xém chút nữa lại phát bệnh, cuối cùng phải uống thật nhiều thuốc mới có thểm ổn định lại bản thân, nằm ngủ mê man ở trên sàn nhà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận