Phượng Hoàng Hồi Sinh

Mộc Huyền mỉm cười, hắn nhẹ giọng hỏi.

- Phụ hoàng, hay người cũng xem qua tấu chương của con một thể.

Hoàng thượng nheo mắt, phất tay ý bảo dâng lên. Nhận lấy tấu chương, nghiền ngẫm hồi lâu ông mới lên tiếng.

- Từ đâu con có được những thông số này?

- Yên thị có một vài người họ hàng xa quê ở Nam Lương, đói khổ quá họ kéo nhau lên kinh thành, bỏ nhà bỏ quê.

Hoàng thượng đột nhiên cười lớn. Ông nhìn Chân Diệu, lớn giọng nói.

- Những con số mà thừa tướng mang ra nói lên được số bạc mà người dân phải cống nạp cho quan huyện, được biết quan huyện cũng là họ hàng của ngươi phải không? Số liệu này hoàn toàn trùng khớp với số liệu của lão thất, hơn nữa còn có thêm một thông tin đó là người truyền lệnh xuống nói rằng triều định hạ lệnh người dân cùng nhau chung sức góp bạc góp lương thực để xây dựng đê điều.

Hoàng thượng không lộ nét giận trên mặt nhưng khay mực đã bay vào đầu Chân Diệu từ khi nào rồi. Máu tươi chảy khắp trán, ông ta vẫn không dám than nửa lời, chỉ biết vội quỳ xuống nói.

- Hoàng thượng, thần không biết chuyện này.

- Nói! Số bạc của triều đình đã đi về đâu? Vào túi riêng của bọn cẩu quan như ngươi hết rồi?

Mộc Lịch từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, phía sau là Mộc Chân cũng hoàn toàn trầm mặc. Hoàng thượng nhìn hai người bọn họ, âm thầm lắc đầu khổ sở.

- Lập tức xét phủ, tìm bằng chứng cho trẫm!

Mọi người đều im lặng, không ai dám cầu cứu thay Chân Diệu. Đột nhiên Mộc Lịch cất giọng phá tan không khí.

- Phụ hoàng, con có chuyện muốn tấu.

Hoàng thượng nén cơn giận, trầm giọng nói.

- Nói!

- Xét thấy vị trí Binh bộ thị lang đã trống khá lâu, con nghĩ cần tìm người thích hợp để đảm nhiệm chức vụ này.

- Binh bộ thị lang?

Hà Kim - Binh bộ thượng thư bước ra, cúi đầu nói.

- Bẩm hoàng thượng, đúng là binh bộ còn thiếu một tả thị lang...

Hoàng thượng híp mắt, nửa cười nói.

- Con cho rằng ai là người thích hợp.

- Là Trương Trạng nguyên Trương Đình.

Mộc Huyền cười ha hả.

- Thái tử, huynh cho rằng hắn đủ khả năng đảm nhiệm chức vụ này hay không? Đúng là quan hàm tam phẩm là không cao nhưng Binh bộ không phải là nơi ai muốn vào cũng được - thế nên gần một năm trống chỗ những vẫn chưa tìm được người thay thế. Nay huynh đưa một trạng nguyên chỉ biết trên mặt chữ vào binh bộ thì được gì? Ngay cả võ khảo lần ấy, hắn phải chịu thua trước Tuấn Mạnh. Hiện nay trạng nguyên Võ Khảo Tuấn Mạnh phải vất vả đầu binh nơi xa, leo lên bằng chính thực lực của mình thì bảng nhãn ở đây lại thảnh thơi mà leo lên hàm tam phẩm tả binh bộ thị lang. Mộc Lịch hơi nhếch môi, hắn chậm rãi đáp.

- Tuấn Mạnh tự nguyện đầu quân cho Mộ Dung Quốc công đó cũng không hẳn là điều tệ, hơn nữa còn có nhiều cơ hội nữa là đằng khác, ấy vậy mà bao tháng trôi qua hắn vẫn không làm nên trò trống gì. Có thể là do hắn thiếu vận may, nhưng người không biết lại nghĩ hắn bất tài vô dụng cũng không chừng.

Hoàng thượng bỗng phá lên cười, như thể trước đó mặt rồng chưa một lần giận dữ.

- Ta từng nghe Quốc công nói, Tuấn Mạnh làm rất được việc, chỉ trách hắn mải mê tích luỹ kinh nghiệm mà tuột mất nhiều cơ hội quý báu.

Mộc Lịch híp mắt, trong lòng ai oán hoàng thượng: “chẳng lẽ phụ hoàng muốn bênh vực Mộc Huyền?”

- Vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ chờ đợi hắn kiến công thì mới có được vị trí binh bộ thị lang? Phụ hoàng, Tuấn Mạnh có tài giỏi thì cũng là việc của quân doanh, dù gì thì cũng không quen việc ngồi bộ xem sách. Binh bộ là khu vực khá quan trọng, nếu để trống khá lâu sẽ tạo nên sự thiếu sót.

- Vì quan trọng nên cần thận trọng tuyển người!

- Thất đệ, đệ luôn muốn vì lợi ích cá nhân mà dìm chết nhân tài?

Mộc Huyền vừa định nói gì đó thì Hoàng thượng đã lên tiếng cắt ngang.

- Được rồi! Đây không phải là nơi để cãi nhau. Lịch nhi muốn tiến cử Trương Đình, nhưng Huyền nhi lại có vẻ muốn tiến cử Tiến Mạnh! Được, vậy trẫm sẽ để Trương Đinh nắm giữ chức tả binh bộ thị lang.

Mộc Lịch nghe đến đây thì trong lòng cười giễu: “muốn thì cản được ta sao?”

Tuy nhiên, câu tiếp theo của hoàng thượng làm hắn tức đến điên.

- Còn Tuấn Mạnh... Tháng trước, Lục Gia Bảo phạm tội bị khiển trách nên trẫm sẽ phong Tuấn Mạnh làm Uy tướng quân thay thế vị trí của Lục Gia Bảo, nắm giữ đội binh, bảo vệ kinh thành.

“Uy tướng quân? Bảo vệ kinh thành? Phụ hoàng điên rồi! Người, phế phẩm vị của Lục Gia Bảo? Lục Gia Bảo là người của cậu! Uy tướng quân quan hàm tòng nhị phẩm sẽ nắm giữ 1 vạn quân túc trực nơi kinh thành và ngoài cung! Tả thị lang quan hàm tòng tam phẩm thì cuối cùng cũng chỉ là một cái ghế gỗ!”

Mộc Lịch điên tiết nhưng phải cố kiềm nén.

Buổi hạ triều hôm đó, không khí thật nặng nề.

Phủ thái tử.

- Đáng chết! Khốn kiếp!

Mộc Lịch điên cuồng đập phá, hắn lật ngã cả bàn sách. Đứng xung quanh hắn là Hoà Cẩm, La Hằng và Trương Đình.

Hoà Cầm tiến lên nắm giữ tay của Thái Tử, ông ôn tồn nói.

- Thái Tử, người làm việc lớn thì sẽ không tức giận vì việc nhỏ! - Việc nhỏ, ông cho rằng đó là việc nhỏ?

Hắn tức giận nắm lấy cổ áo của Hoà Cẩm lay mạnh. Hoà Cẩm không né tránh, chậm rãi nói.

- Thần biết thái tử giận vì hoàng thượng đối xử phân biệt. Nhưng, ngài quên rồi sao, bấy lâu hoàng thượng vẫn luôn bất công với ngài. Chuyện hôm nay có thể chỉ là một vở kịch. Hoàng thượng mới là người nắm giữ mọi thứ, Quách An và thất hoàng tử cũng chỉ là kẻ đánh thuê!

Mộc Lịch buông cổ áo của ông ra, hắn nắm chặt tay, trở về ghế ngồi. Cố gắng điều chỉnh lửa giận trong lòng, Mộc Lịch trầm giọng nói.

- Từ khi nào mà Mộc Huyền có mối quan hệ mật thiết với Quách An?

Trương Đình vẫn luôn im lặng, nay chậm rãi lên tiếng.

- Thái tử quên mất nàng ta rồi?

Ngước mắt nhìn Trương Đình, Mộc Lịch bật cười.

- Quách Ngọc?

La Hằng âm trầm nói, giọng nói mang đầy sự lạnh lẽo.

- Ả ta ắt hẳn nắm giữ nhiều thông tin, là kẻ âm hiểm, lại còn có hậu thuẫn mạnh. Nếu ta diệt cỏ khi mới nhú mầm thì còn được, hiện tại e sẽ khó khăn.

Hoà Cẩm cười khinh bỉ.

- Có ghê gớm cỡ nào cũng chỉ là một con ranh chưa dứt sữa. Chẳng lẽ ông sợ ả?

- Có phải con ranh hay không thì ông nên hỏi lại ái nữ nhà mình. Hôm đó ả đã thần không biết quỷ không hay làm những việc gì? Chưa nói tới chuyện Thập ngũ hoàng tử thoát chết thần kì. Ông cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp?

Trước đây La Hằng cũng từng có suy nghĩ giống như Hoà Cẩm. Nhưng không biết vì sao gần đây ông cứ liên tục nghĩ về những chuyện Quách Ngọc đã làm, e là ả ta không đơn giản như vậy.

Nhắc tới Hoà Ngọc Diệu, cả Mộc Lịch và Hoà Cẩm đều thấy xấu hổ vô cùng.

Mộc Lịch ho nhẹ, gằng giọng nói.

- Các ngươi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, lão hoàng thượng có lẽ đã để ý hành động của ta. Đừng để Mộc Huyền bắt được điểm yếu. Còn Quách Ngọc! Giết chết thì đáng tiếc, nhưng nếu sống sẽ là một mầm tai hoạ. Mộc Hoằng, ta nhất định phải giết! Để ta xem hắn thoát được mấy lần.

Trương Đình cúi đầu, ánh mắt chứa đầy âm mưu.

- Nếu giữ được ả bên cạnh thì không còn phải lo nữa!

... Tieu Anh Anh... Fb.com/tieuanhanh01...

- Tiểu thư, Trương Đình rời kinh thành rồi!

Quách Ngọc ngồi trên ghế, mải miết thêu. Nghe Minh Tước báo cáo nàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp lời.

- Ta đoán không sai. Căn dặn Tuấn Mạnh mười ngày sau tiến cung nhậm chức. Đồng thời cho người theo sát Trương Đình lấy chứng cứ.

Lần này Quách Ngọc để Tuấn Mạnh nhậm chức tướng quân cũng là có lý do của nàng. Nếu nàng rời kinh thành, ít nhất cũng phải để lại kinh thành một vài mầm cỏ. Hiện tại Mộc Lịch đang cố gắng tìm cách tiêu diệt Mộc Hoằng, có một vạn binh bảo vệ kinh thành cũng là điều tốt, hơn nữa nàng còn có thể để sát thủ của mình trà trộn vào đoàn binh. Minh Tước gật đầu, sau đó xoay người đi mất. Tuyết Lâm đứng bên cạnh giúp Quách Ngọc kéo chỉ, thấy Minh Tước đi rồi nàng mới nhẹ giọng nói.

- Thật sự không ngờ mọi việc đều nằm trong bàn tay tiểu thư.

Quách Ngọc chỉ cười không nói. Tại Trương Phủ không chỉ có một Tiểu La là người của nàng, mà ngay cả thủ vệ trung thành của Trương Đình cũng là người của nàng. Ngoài ra, ở những vị trí có thể bài bố nàng cũng khéo léo gài người của mình vào để tiện hành động và nắm bắt tin tức.

Mỗi đường đi nước bước của Trương Đình, đều có người báo cáo với Quách Ngọc.

Quách Tuệ đã nghe lời Lê Mộng Cầm nâng Lan Túc thành di nương, vì thế bên cạnh nàng sẽ là Tiểu La.

Lần trước Quách Tuệ bắt gặp Mộc Hoằng khí sắc khoẻ mạnh đi trên hành lang nên vội vàng về báo lại với Trương Đình, cùng lúc đó Tiểu La cũng tìm cách liên lạc với Quách Ngọc.

Kế hoạch của Thái Tử được tạo ra nhờ tin tức của Trương phủ nhưng cũng bị phá hoại bởi tin tức từ Trương phủ.

Quách Ngọc không báo cho Hoàng thượng mà phái người đến cứu Mộc Hoằng là muốn cảnh cáo hoàng thượng, để ông ấy biết nguy hiểm đang rình rập Mộc Hoằng.

Tiểu La báo tin La Minh Tú có thai nên Quách Ngọc đã cho người hạ thuốc để Lan Túc cũng đồng thời “có thai“. Cùng lúc đó, cho Quách Tuệ uống thuốc để chấm dứt quá trình thai giả.

Những thứ còn lại, tuỳ vào mức độ tàn nhẫn của Quách Tuệ.

Để chó tự cắn chó, không cần tốn quá nhiều sức.

...

- Lão gia đi rồi?

Quách Tuệ ngồi trên ghế dựa, khí sắt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại đầy oán hận.

Tiểu La đứng bên cạnh nhanh miệng nói.

- Đúng vậy, phu nhân. Nô tỳ dò la được, lão gia đi lần này cũng phải mười ngày nửa tháng.

Dừng một chút, Tiểu La nhìn xung quanh sau đó nhỏ giọng nói.

- Nô tỳ còn nghe nói, sau khi lão gia trở về thì sẽ mở tiệc mừng.

- Tiệc mừng? Mừng cái gì?

Ánh mắt của Quách Tuệ bắt đầu trở nên dữ tợn, nàng biết ý của Tiểu La nói tiệc mừng là gì nhưng vẫn cố hỏi lại. Thực chất, nàng không cam tâm.

- Phu nhân! Chẳng lẽ chúng ta nhìn bọn họ phách lối! Nhị phu nhân thì thôi đi, ngay cả Túc di nương cũng...

Nói tới đây Tiểu La không dám tiếp tục, nàng cúi đầu, khẽ quan sát biểu hiện của Quách Tuệ.

Quách Tuệ cười nhưng không cười, khoé miệng cong lên nhưng đầy tư vị chua chát.

- Thật không hiểu ả ta làm cách nào. Rõ ràng mỗi lần xong chuyện ta đều tận mắt chứng kiến ả uống thuốc.

- Phu nhân. Có khi nào ả lén lút gặp riêng lão gia, quyến rũ lão gia để mơ tưởng được mang thai tranh sủng hay không? Nắm chặt khăn lụa, khoé môi nhợt nhạt có chút khô của Quách Tuệ cong lên.

- Đại tẩu nói đúng, tuyệt đối không được để ả mang thai. Ta đã phòng ngày phòng đêm, cuối cùng cũng phòng không được.

Nghe Quách Tuệ nhắc đến Lê Mộng Cầm, Tiểu La vờ tức giận nói.

- Phu nhân! Quách thiếu phu nhân cũng kì lắm, tự nhiên lại đề nghị nâng Lan Túc thành di nương, bây giờ ra chuyện sao không thấy nàng ta đến.

Nghe Tiểu La trách móc Lê Mộng Cầm không khiến Quách Tuệ vui, chỉ khiến nàng tức giận, mắng Tiểu La.

- Im miệng! Ai cho phép ngươi nghị sự chuyện của chủ tử.

Tiểu La bị mắng nên không dám nói nữa, nàng co người lại, cúi thấp đầu hơn.

Liếc nhìn thấy Tiểu La sợ hãi, Quách Tuệ giãn mày, nhẹ giọng nói.

- Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ta không nghĩ đại tẩu có ý xấu với ta.

Tiểu La cúi đầu, không biểu hiện cảm xúc nhưng trong lòng lại xuýt xoa khen ngợi chủ tử thông minh. Quách Ngọc từng căn dặn nàng, tuyệt đối không được thể hiện thân mật với Lê Mộng Cầm, nếu cần, thỉnh thoảng hãy nói xấu Lê Mộng Cầm với Quách Tuệ. Khi đó, Quách Tuệ sẽ không nghi ngờ về mối quan hệ của Lê Mộng Cầm với Tiểu La. Nàng ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ Lê Mộng Cầm bởi nhiều lần Lê Mộng Cầm đã giúp nàng giành được lợi ích. Cho dù một ngày Lê Mộng Cầm bị phát hiện thì Tiểu La vẫn bình yên “trung thành” với Quách Tuệ!

- Cũng lâu rồi Quách thiếu phu nhân không đến Trương phủ.

- Đúng vậy! Ngươi cho người mời tẩu ấy đến, nói ta có chuyện cần thương lượng.

...

- Sao? Lại tìm Lê Mộng Cầm?

- Đúng vậy, có lẽ đã muốn hành động.

Quách Ngọc nghe Tuyết Lâm nói thì bật cười, nhanh một chút cũng tốt. Nàng đứng lên đi về phía bàn thuốc. Loay hoay tìm kiếm gì đó, hồi lâu Quách Ngọc trở lại, đặt lên bàn một lọ thuốc, lạnh nhạt nói.

- Đưa cho Lê Mộng Cầm.

Tuyết Lâm nhận lấy lọ thuốc hí hửng chạy ra ngoài. Quách Ngọc dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn bầu trời đêm.

- Tuyết bắt đầu ngừng rơi, nhưng sau bầu trời vẫn âm u như vậy, không có lấy một ánh sao.

Quách Ngọc lẩm bẩm, lại đưa tay sờ lên chiếc trâm duy nhất trên tóc. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo trâm cài ra khỏi mớ tóc đen mượt. Ngắm nhìn trâm, Quách Ngọc tự thì thầm.

- Thiên Hữu, ta sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện ở đây.

Từ hôm bị ám sát trở về, Quách Ngọc đã không còn dùng trang sức nào khác ngoài chiếc trâm ngọc Nguyên Thiên Hữu tặng nàng vào ngày cập kê.

Thê! Phải, nàng sẽ là thê tử của hắn!

Mải mê suy nghĩ, bên ngoài trời đổ mưa lúc nào không hay. Cửa sổ bị gió đập mở, khiến Quách Ngọc thoáng giật mình.

- Mưa? Giao thừa lại mưa?

Hôm nay là ngày cuối năm, trong cung vốn mở tiệc linh đình, nhưng Quách Ngọc lại lấy cớ bệnh không tham gia, cả Mộc Huyện cũng từ chối xuất hiện.

Đứng lên, nàng lại gần cửa sổ và đưa tay đóng cửa lại. Bên ngoài sảnh lại có tiếng Tuyết Lâm vọng vào.

- Ây da! Sao lại mưa cơ chứ.

Hoà ma ma cười giòn tan, trêu nàng.

- Ông trời thích mưa thì mưa thôi. Ta nói, Tuyết Lâm, con dám trách lão thiên gia hay sao?

- Con không có! Chỉ là mưa mà không báo trước, khiến váy áo con bị ướt hết rồi. Ma ma xem!

Tuyết Lâm lại giở trò làm nũng. Hoà ma ma cười ha hả.

- Thôi thôi! Con vào trong thay y phục mau kẻo lạnh. Để ta vào giúp tiểu thư chuẩn bị chăn nệm.

- Đa tạ ma ma. Việc canh giấc cho tiểu thư là nhiệm vụ của con, lại phiền ma ma giúp con. Thay xong y phục con sẽ trở lại ngay.

- Đi nhanh!

Hoà ma ma đẩy nhẹ cánh tay của Tuyết Lâm, giục nàng đi nhanh, còn mình thì nhanh chân bước vào tìm Quách Ngọc.

Nhìn thấy Quách Ngọc vẫn còn ngồi trên ghế, Hoà ma ma từ ái nói.

- Tiểu thư! Trời tối rồi, người mau ngủ. Sức khoẻ chưa hoàn toàn hồi phục, không nên lao lực, lao tâm.

Biết Hoà ma ma quan tâm mình nên Quách Ngọc cũng không chống cự mà ngoan ngoãn đứng lên để Hoà ma ma giúp thay y phục. Thay xong y phục, nhìn Hoà ma ma lúi cúi kéo chăn đệm, Quách Ngọc buộc miệng nói.

- Hoà ma ma! Nếu sau này chúng ta đến Vĩnh Ngọc, người đừng làm những việc này nữa.

- Tiểu thư! Người không cần lão nô?

Nghe Quách Ngọc nói, Hoà ma ma có chút ủ rủ hỏi lại. Quách Ngọc mỉm cười, đứng lên nắm lấy tay bà.

- Không, con làm sao không cần ma ma? Chỉ là những việc nặng nhọc nên để cho người trẻ làm. Ma ma chỉ cần vui khoẻ an hưởng tuổi già là được.

Hoà ma ma cảm động, miệng cười nhưng khoé mắt lại ươn ướt.

Không lâu sau đó, Tuyết Lâm trở lại, Hoà ma ma mới rời khỏi phòng.

Quách Ngọc lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại. Nhưng, không hiểu sao, nàng lại không thể chợp mắt.

Lắng nghe tiếng mưa ngoài hiên, Quách Ngọc có chút buồn bực trong lòng.

Trằn trọc thật lâu, nàng mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Chưa được bao lâu, nàng lại choàng tỉnh giấc bởi cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mộng nàng thấy nàng cùng Nguyên Thiên Hữu vốn rất vui vẻ, đột nhiên hắn dần xa nàng, hình ảnh nhạt dần rồi biến mất. Lúc đấy, trái tim nàng như vỡ tan. Cảm giác mất mát, đau khổ bóp nghẹt cổ nàng, lấy hết không khí khiến nàng vùng vẫy trong sợ hãi và đau đớn.

Tỉnh giấc, trên trán đầy mồ hôi. Quách Ngọc liếc nhìn xung quanh, vẫn là phòng của nàng.

Nhìn thấy Tuyết Lâm không ngủ, lại đứng nhìn ra cửa sổ, Quách Ngọc cau mày hỏi.

- Tuyết Lâm. Ngươi đang làm gì vậy?

Nghe giọng Quách Ngọc, Tuyết Lâm vội quay đầu, hấp tấp nói.

- Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ thấy làn khói xanh lần trước!

....tác giả....

Ai còn nhớ làn khói xanh lần trước là gì không:)))

23h14' 1/4/2017

Post xong truyện rồi đi ngủ.

Ngay cả cá tháng tư mà cũng không có ai thèm tỏ tình chứng tỏ mị đã ế lão làng, méo ai thèm:)))) haha.

Cả nhà ngủ ngonnnnn!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui