Edit & Beta: Nghê Tịch
6. Trò cười của Thịnh Dao, cuối cùng vẫn chìm xuống.
Nghe nói một cô gái nào đó đứng ra nhận tội, bởi vì cô ta ghen ghét với Thịnh Dao.
Cuối cùng Ban giám hiệu học viện cũng chỉ phạt cô ta cảnh cáo.
Nhưng mã hình như cô ta cũng không để ý lắm, vì ngay sau 2 ngày tôi đã thấy cô ta cầm một cái túi đỏ mới toanh, vui vẻ ra ngoài chơi.
Tôi thì không nhận cái lắc tay kia. Hóa ra vẫn có người cảm thấy, một cái túi còn lớn hơn lòng tự tôn của chính mình.
Thịnh Dao trở lại ký túc xá, cô ta lại trở về con người thật của mình, kiêu ngạo, coi trời bằng vung,
"Tôi cho cậu mặt mũi mà cậu còn không biết xấu hổ! Làm như thể thiếu cậu, cái thế giới này sụp đổ chăng. Hứ!"
Cô ta cũng chẳng chỉ đích danh ai, tôi cũng không tiện chửi thẳng mặt cô ta. Thôi thì mặc kệ, coi như nghe tiếng chó sủa một hôm vậy.
Cuối kì, trường học ra thông báo mới, đăng kí để nhận học bổng trường.
Trường tôi có học bổng rất cao, là do doanh nghiệp tư nhân tài trợ lập ra, mà số người được nhạn lại rất ít, mỗi viện chỉ có một người được nhận.
Bởi vì thành tích tôi đứng đầu, tôi cũng đăng kí.
Thế nhưng trong danh sách được trường công bố, không có tôi, nhưng lại có tên Thịnh Dao.
Điểm cô ta thì không cao, nhưng bên doanh nghiệp lại nói: "Phát triển toàn diện, thích giúp đỡ bạn bè, khiêm tốn hiếu học."
Thịnh Dao vừa nhận học bổng đã đăng trên vòng bạn bè:
"Cảm ơn Triệu thúc thúc tài trợ học bổng ~ Tuy là năm nào tiền lì xì người cho con còn nhiều hơn thế này, nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau nha."
Mà bài đăng này, hình như là thiết lập chỉ để tôi xem thì phải.
Nói thật, tiền nhuận bút của tôi tháng trước được hơn hai vạn tệ, đã cao hơn mức học bổng của trường nhiều rồi. Cuối cùng có phải của tôi hay không, tôi cũng không quan tâm lắm.
Nhưng tôi bỗng nghĩ đến ngày đó, trong nhà hàng sang trọng kia, mẹ Thịnh Dao đã nói với tôi:
"Sống trên đời, vẫn nên để lại đường lui cho mình. Không phải ai cháu cũng chọc vào được đâu."
Lúc này, có tiếng Thịnh Dao ở ngoài, cô ta đẩy cửa đi vào.
Hạ Lam và Hùng Nhã cũng đang chúc mừng cô ta được học bổng.
Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười nhìn Hùng Nhã, nói:
"Nói thật, học bổng này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là có người tưởng mình thoát khỏi trấn nhỏ là lên được trời cao, cả ngày giả bộ thanh cao, để cho ai xem chứ."
"Chính bản thân cô ta còn không biết mình sinh ra trong cái gia đình gì à? Số cô ta như thế còn không biết mà cam chịu đi, đáng bị dẫm đạp, chuyện như thế sau này còn nhiều lắm."
Cam chịu số phận.
Tôi nghĩ đến hồi còn nhỏ.
Ngày ấy ở cái thôn nhỏ lạc hậu kia, mẹ tôi vì sinh ra tôi đã tổn thương đến thân thể, phải mang trong mình bệnh nặng, không thể có con, lại không thể làm việc nặng nữa.
Cha tôi muốn một đứa con trai, nhưng ông ta không có tiền để vừa ly hôn xong lại cưới vợ mới, thế là cả ngày chửi mắng mẹ, uống rượu điên lên còn đánh đập mẹ tôi, ngay cả tôi ông ta cũng không thương tiếc.
Từ khi tôi lên cấp 2 thì bắt đầu khuyên bảo mẹ tôi ly hôn, bà khó khăn đưa ra quyết định, lại bị mấy bà cô trong xóm chạy tới khuyên bảo. Họ nói:
"Cô tự nhìn lại bản thân đi, ngồi trong phúc không biết hưởng, có mấy tên đàn ông nào không đánh vợ? Cô đến con trai cũng không đẻ được, lại bệnh tật đầy mình, anh ta còn nuôi cô, thế còn chưa đủ à?"
"Số đàn bả chẳng phải là thế à? Nghe thím khuyên một câu, cam chịu số phận đi, đừng cố gắng vô ích."
(Nghe mùi thao túng tâm lý thế nhể???)
Vì sao phải cam chịu?
Tôi không hiểu, cũng không tán thành, kiên định mong muốn mẹ tôi ly hôn.
Sau khi bà đưa tôi lên huyện, mở một tiệm may nhỏ, không chịu thua mà cố thoát khỏi sự giam cầm của vận mệnh, dùng từng đường kim mũi chỉ thêu dệt ra một cuộc đời mới.
Số mệnh đâu quan tâm giàu nghèo sang hèn, ai cũng như ai cả thôi.
Tôi bỗng nhiên đứng bật dậy.
Thịnh Dao đang đắc ý, nhìn thấy tôi như này lại hơi hoảng sợ, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn tôi:
"Cậu muốn làm gì? Quá trình xét học bổng công bằng công khai, rất nhiều bạn học cũng đều nói ta tính cách tôi tốt, là do cậu quá quái gở, nhân cách cũng đâu dựa vào thành tích."
"Thế cậu sợ cái gì, sợ tôi nóng máu xử cậu á hả? Đã yếu lại còn thích ra gió."
Tôi cười lớn, cố gắng bình tĩnh lại, " Có tí tiền học bổng mà thôi, cạu thích thì cho cậu vậy."
Trên đời này thiếu gì đường đi.
Cô ta sao cản được tôi.
7. Chiều hôm đó, biên tập đột nhiên nhắn tin cho tôi, nói: "Quyển sách em mới xong tháng trước, có công ty điện ảnh nhìn trúng, đang ở bàn tiền bản quyền với chúng ta."
Tôi giật mình, trái tim vui sướng đập liên hồi, tay đánh chữ cũng đang run rầy: "Thật hả chị?"
"Cũng đâu phải cá tháng tư, chị lừa em làm gì?"
Chị còn nói, "Tiểu Trúc, hình như em còn đang học đại học đúng không? Giỏi lắm luôn đấy."
"Hiện tại thị trường truyện linh dị rất kén chọn, rất ít tác phẩm vừa bình dị vừa đặc sắc như thế, cho nên tiền bản quyền khả năng là rất cao đấy. Cứ chờ tin tốt từ chị đi."
Từ lúc tôi bắt đầu bước chân vào giới văn chương, biên tập cũng giúp tôi nhiều lắm. Lần này, chị cũng không để tôi phải đợi lâu. Một tháng sau, chị nói với tôi, đã bán bản quyền chuyển thể cho đối tác rồi.
Dựa theo thỏa thuận hợp đồng, lại chiết khấu thuế, số tiền tôi nhận được cũng phải 120 vạn tệ.
Đây là một số tiền tôi có mơ cung không nghĩ mình có được, chờ đến ngày tiền đã được chuyển vào tài khoản, tôi vui đến mức ra sân thể dục chạy vài vòng.
Tiếng gió gào thét thổi qua tai, sau khi niềm vui qua đi, tôi đứng trên sân vận động, dần bình tĩnh lại.
Mạnh Thính Trúc, đừng đắc ý, đừng kiêu ngạo, đây, mới chỉ là bắt đầu.
Từ số tiền kia, tôi chỉ lấy một ít để trang trải phí sinh hoạt, còn lại đều gửi hết vào ngân hàng.
Vì để kiếm nhiều lợi nhuận nhất, too còn nhờ Tống Đường tư vấn cho cơ.
Cô ấy cũng rất tận tình giúp đỡ tôi, nhưng lại không để tôi mời cô ấy một bữa.
"Tối đi nhà ăn cũng được." Cô ấy nói, "Tiểu Trúc, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu tốt hơn Thịnh Dao gấp trăm lần ngàn lần, không chỉ thành tích học tập thôi đâu. Còn nữa, cậu tự đứng lên bằng chính bản thân mình, so với người nào đó sinh ra đã ăn sung mặc sướng lại còn cậy quyền như cô ta, cậu chả vượt xa cả dặm à."
"Cô ta nhằm vào cậu, là bởi cô ta ghen ghét cậu đó."
Tôi từ trước tới nay không nghĩ tới hóa ra lại là vấn đề này.
Hoặc là nói, tôi và Thịnh Dao, định sẵn sẽ không bao giờ là cùng một loại người.
Tối đó về ký túc xá, Thịnh Dao khó lắm có một hôm đối xử tử tế với tôi:
"Mạnh Thính Trúc, bạn trai tôi buổi tối muốn mời mọi người trong ký túc xá ăn cơm, cậu cũng đến đi."
"Không được." Ta thuận miệng từ chối, "Buổi tối tôi còn có việc."
"Gì chứ, mấy môn quan trọng cũng thi xong rồi, cậu cũng có ai tới thăm đâu, có thể có chuyện gì chứ?"
Cô ta thế mà lại còn kéo kéo tay tôi, "Cậu mà không đi là không nể mặt tôi."
Hạ Lam và Hùng Nhã cũng giúp cô ta "khuyên bảo" tôi.
Bọn họ làm như chuyện cô lập tôi trước đây không xảy ra, mấy xích mích giữa tôi và Thịnh Dao cũng không tồn tại vậy.
Bởi vì muốn biết cô ta lại có ý xấu gì, tôi đã đồng ý.
Tối đó, chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng hải sản xa hoa, bạn trai Thịnh Dao còn kéo thêm cả lũ bạn cùng phòng của hắn nữa.
Nghe Thịnh Dao nói, bạn trai cô ta học ở lớp quốc tế, học phí cực kì cao, cũng có nghĩa là bạn cùng phong của hắn cũng là hạng giàu sang phú quý.
Lúc gặp nhau, cô ta giới thiệu tôi với mọi người: "Đây là Mạnh Thính Trúc, nữ sinh tự lập nhất kí túc xá chúng em."
Mấy nam sinh kia nhìn tôi như thể đang đánh giá một món hàng, làm tôi không khỏi khó chịu.
Thịnh Dao nói với một cậu chàng ăn chơi nào đó bên cạnh bạn trai cô ta:
"Chung Nham, chẳng phải anh thích kiểu em gái cố gắng vươn lên thế này hả, anh xem Tiểu Trúc nhà chúng tôi thế nào?"
Nói thật, nghe thấy cô ta gọi tôi là Tiểu Trúc, cứ cảm thấy nổi da gà thế nào ấy.
Nam sinh tên Chung Nham kia bị điểm danh thì nheo mắt nhìn tôi: "Thêm WeChat chứ?"
Thịnh Dao thế mà giới thiệu bạn trai cho tôi?
Chuông cảnh báo trong đầu tôi không ngừng kêu, tôi từ chối, "Xin lỗi, tôi không thêm người lạ."
"Sao chúng ta lại là người lạ được? Em và Dao Dao là bạn cùng phòng, tôi vơi lão Chu cũng là bạn cùng phòng, hai ta không tính là bạn bè à?"
Mặc kệ Chung Nham nói như thế nào, ta cũng không chịu lôi điện thoại ra.
Thấy bầu không khí nặng nề quá, Thịnh Dao và bạn trai cô ta trao đổi một ánh mắt, tới đây hoà giải:
"Hai người vừa gặp nhau, không thêm cũng được. Đợi lát nữa cơm nước xong chúng ta đi quán bar chơi, thân nhau rồi thêm cũng không muộn."
Cuối cùng đoàn người tới quán bar gần đó.
Tôi nhìn giá cả mấy loại rượu trong menu, cái gì cũng đắt, ngồi trên sô pha một lát liền đi toilet.
Đến lúc đi ra ngoài, tôi bỗng phát hiện Chung Nham đang đứng dựa vào hành lang cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc lá, yên lặng nhìn tôi chăm chú.
Tôi đang muốn rời đi, hắn bỗng gọi tôi lại: "Mạnh Thính Trúc."
"Chúng ta hình như gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Tôi đứng lại, không mặn không nhạt nói: "Nếu anh không bị mất trí nhớ, hai chúng ta vừa gặp nhau ở nhà hàng hải sản hai giờ trước.
Hắn rít một hơi thuốc lá, hứng thú nhìn tôi: "Cô cũng thú vị đấy. Nhưng tôi cũng không định làm gì cô đâu."
Tôi nhíu mày, nhìn hắn.
"Nói cho cô cũng được, bạn cùng phòng Thịnh Dao của cô giao cho tôi một nhiệm vụ. Muốn tôi theo đuổi cô, tranh thủ làm cô yêu tôi, từ đó sa vào cuộc sống tiêu tiền, sau khi cô có ảo tưởng gả vào hào môn thì đuổi cô đi. Tôi vốn cảm thấy chủ ý này của cô ta cũng hay, nhưng sau khi thấy cô thì lại thôi vậy."
"Đừng hiểu lầm, không có ý chê cô xấu đâu, vừa thấy cô chính là kiểu hy vọng của cả thôn nhỏ, tôi cũng thương tiếc lắm đấy."
Nội tâm không hề gợn sóng chỉ vì lời nói của anh ta:
"Tuy rằng đúng ra tôi nên cảm ơn anh vì nói cho tôi biết những điều này nhỉ? Nhưng âm mưu dương mưu gì đó hẳn cũng là thủ đoạn nhỉ? Anh cảm thấy nói thật cho tôi biết, lại khen tôi vài câu, tôi liền động tâm với anh?"
Chung Nham ngạc nhiên mà nhìn tôi.
Một lát sau, anh ta cười to:
"Thịnh Dao đúng thật là có mắt không tròng, an phận làm một tiểu công chúa được cưng chiều không tốt à, cứ cố chấp phải tìm phiền phức cho cô."