Phượng Hoàng Tại Thượng

Tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, Trầm Chu đã có thể miễn cưỡng dùng thần lực giải trừ kinh mạch bị bế tắc do tác động của chất độc, rốt cuộc cũng có thể xuống giường mà không cần dùng đến nạng.

Sau khi vận động mấy vòng ở trong phòng, nàng mới yên tâm đẩy cửa bước ra.

Hiện đang giờ Tỵ (9 giờ đến 11 giờ sáng), sương sớm đã tan hết từ lâu, mặt trời cao chót vót, xa xa có thể nhìn thấy đỉnh Côn Luân chìm trong sương mù, mộng ảo như một bức tranh thủy mặc.

Trầm Chu đứng bên bậc cửa, dời mắt khỏi dãy núi ở đằng xa.

Nàng vốn tưởng bên ngoài căn nhà tồi tàn sẽ là một cảnh tưởng nghèo nàn khó coi, không ngờ hiện thực lại khác hoàn toàn.

Khoảng sân bên ngoài gian nhà vô cùng sạch sẽ, phía tây có một vườn hoa nhỏ rất tươi tốt, đang nở rộ tỏa hương hoa ngào ngạt. Củi chất ngay ngắn bên ngoài phòng bếp, cạnh vườn hoa còn có một guồng nước bằng trúc, mỗi lần nước đầy thì phát ra một tiếng *cạch* thanh tao.

Ánh mắt Trầm Chu lại chuyển đến trên chiếc xích đu trong sân.

Thư sinh đang lười nhác nghiêng người nằm trên xích đu phơi nắng. Từ chỗ Trầm Chu đứng, chỉ có thể nhìn thấy gò má nên nàng cũng chẳng rõ hắn có đang chu du trong mộng hay không nữa. Xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng có gió làm lay động vạt áo của hắn, dưới chân hắn còn có cả vài con chim sẻ không sợ người nhảy nhót ríu rít.

Rõ ràng là một thư sinh nghèo mà lại đẹp đến thế này, đúng thật là không có thiên lý mà.

Dường như nghe thấy động tĩnh từ nàng, thân thể thư sinh đột nhiên hơi động, đám chim liền hoảng hốt bay tán loạn.

“Đói rồi à?” Nhìn thấy Trầm Chu đi đến phòng bếp, hắn miễn cưỡng mở miệng hỏi, chất giọng khàn khàn như vừa tỉnh ngủ rơi vào tai khiến Trầm Chu bất giác thấy hơi ngứa ngáy.

Trầm Chu máy móc *ừ* với hắn, bắt đầu xắn tay lục lọi quanh bếp lò, cảm nhận được khí tức thanh tao của thư sinh từ từ đi đến sau lưng nàng.

Trầm Chu tìm một vòng cũng chẳng thu hoạch được gì, liền không khách khí oán trách: “Thư sinh nghèo, sao hôm nay ngươi lười thế, không chuẩn bị bữa sáng cho ta.”

Kể từ khi hắn nhận lấy dạ minh châu của nàng, ‘thư sinh nghèo’ đã trở thành biệt danh của hắn. Phượng Chỉ tỏ vẻ bị tổn thương, muốn vãn hồi tôn nghiêm của mình nên hỏi: “Buổi trưa sẽ mua thịt cho cô ăn, muốn ăn gì nào?”

Hai mắt Trầm Chu liền sáng rỡ, “Thật không?” Rồi như nhận ra biểu hiện của mình hơi bị mất mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Chẳng phải hôm qua ngươi mới nói ta không thể ăn thịt, phải ăn đồ thanh đạm sao?” Còn nghi ngờ thêm vào: “Thư sinh nghèo, đừng nói ngươi lừa ta đấy nhé.”

Thư sinh nhìn nàng một lúc rồi nói: “Nếu cô cho rằng ta gạt cô, hôm nay cô vẫn ăn chay thì hơn, ta vốn nể tình viên dạ minh châu hôm qua của cô nên định mua ít thịt nạc cho cô ăn đỡ thèm, vậy mà…”

Trầm Chu lập tức túm lấy tay áo hắn, kiên định nói: “Mua thịt đi, ngay bây giờ.”

Phượng Chỉ liếc mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang túm ống tay áo mình rồi trở lại nhìn mặt thiếu nữ, cười nói: “Vậy thì ngoan ngoãn trông nhà, chờ ta về.”

Sau khi thư sinh đi rồi, Trầm Chu bắt đầu đi loanh quanh trong sân, thấy vườn hoa được sắp xếp cũng coi thư thuận mắt liền đứng lại duỗi lưng, làm vài động tác giãn gân giãn cốt.

Đang vận động, nàng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, thầm nghĩ chắc là tìm thư sinh nên quyết định làm lơ. Ai ngờ người đến lại hết sức kiên nhẫn, gõ mãi, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một cô gái còn trẻ tuổi, cô gái nhìn thấy Trầm Chu thì sửng sốt chớp mắt vài cái.

“Thư sinh nghèo đi mua thịt rồi, ngươi tìm hắn có chuyện gì không?” Trầm Chu hỏi nàng ta.

Cô gái có dung mạo rất đẹp, mắt phượng lúng liếng, theo phục sức trên người thì rõ ràng đã chuẩn bị tỉ mỉ mới đến đây.

Trầm Chu thầm nghĩ trong bụng, không ngờ ở nơi hoang dã thế này mà vẫn có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy làm hàng xóm, thư sinh nghèo cũng có diễm phúc đấy nhỉ.

Chẳng rõ vì sao, cô gái kia chợt nhíu mày, đưa ánh mắt thù địch đánh giá nàng. Nhận ra y phục trên người Trầm Chu chính là đồ của Phượng Chỉ, ánh mắt nàng ta càng lạnh hơn mấy phần, môi đỏ nhẹ mấp máy, “Ta tìm Phượng công tử tất nhiên có chuyện quan trọng. Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Phượng công tử?”

Trầm Chu nghe ra khẩu khí không mấy thiện ý trong lời của nàng ta thì hơi hất cằm lên, “Trước khi hỏi lai lịch của người khác, ngươi không thấy mình nên thông báo tên của bản thân trước cho phải phép sao?”

Cô gái kia miễn cưỡng kìm nén sự bất mãn trong lòng, lạnh giọng nói: “Triệu Cẩm Nhi, làm hàng xóm của Phượng công tử đã mười năm. Cô là ai?”

Nghe nàng ta báo họ, Trầm Chu mới chợt nhớ tới hôm mình vừa tỉnh lại, thư sinh có nói y phục trên người nàng là mượn của Triệu cô nương ở kế bên, trong lòng bắt đầu sinh ra chút nghi ngờ, nàng lập tức hỏi cô gái trước mặt: “Hôm nay là lần đầu Triệu cô nương nhìn thấy ta?”

Triệu Cẩm Nhi khó hiểu nhìn Trầm Chu, “Chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe Phượng công tử nói rằng có thân thích gì.”

Thư sinh chết tiệt, dám nói dối mình.

Trầm Chu thầm mắng thư sinh mấy trăm lần rồi mới nói với Triệu Cẩm Nhi: “Cô nương chưa từng nghe nói cũng không có nghĩa là không có. Ta là bà con xa của Phượng Chỉ, theo bối phận thì hắn còn phải gọi ta…” Đánh giá khoảng cách tuổi của mình và thư sinh xong, cằm của nàng lại hất cao hơn, “Hắn còn phải gọi ta là bà đấy.”

Triệu Cẩm Nhi ngẩn người.

Trầm Chu bắt đầu nhập vai, hiền từ nói: “Triệu cô nương có chuyện cứ nói với lão thân đây, sau khi thằng cháu của lão thân trở về lão thân sẽ chuyển lời lại cho nó.”

Triệu Cẩm Nhi nhìn nàng như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần, hơi lui người lại, “Ta… hôm khác ta sẽ lại đến vậy.”

Trâm Chu cũng không níu kéo, “Đi thong thả. Không tiễn.”

Triệu Cẩm Nhi nhìn cánh cửa không chút lưu tình đóng sập lại trước mặt mình, nhíu mày tự hỏi: “Nha đầu này rốt cuộc là ai vậy?”

Nàng ta vừa mới xoay người thì lại thấy Phượng Chỉ xách một con vịt đi về phía này, tim lập tức đập *thình thịch*, cuống quít tiến lên đón, “Phượng công tử, công tử về rồi.”

Lúc nói chuyện, mặt nàng ta không khỏi ửng hồng, nhưng khi liếc xuống con vịt trong tay hắn thì khóe mắt lại giật giật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui