Phượng Hoàng Tại Thượng

Nghi Mặc ngủ thẳng đến khi trời sáng mới dậy. Cô nàng vừa ngáp dài vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một màn trước mặt thì chợt khựng lại.

Trên chiếc bàn gỗ đỏ ngổn ngang đống nến đã cháy hết, đôi nam nữ ngồi đối mặt nhau vẫn mặc y phục ngày hôm qua. Trên mặt người nam không có chút mệt mỏi nào, nhưng dưới mắt của người nữ thì đã gần như biến thành màu đen, hai môi mím chặt, thần sắc hết sức ủ rũ.

Không khí giữa hai người rặt mùi chiến tranh, đã sắp gần đến độ một mất một còn.

Nghi Mặc nhìn nhìn một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhắc Trầm Chu: “Chà, tình hình xem ra không ổn rồi, đi nước nào cũng là tự tìm đường chết cả.”

Nghe thấy câu đó, bả vai thiếu nữ khẽ run một cái, sau đó lại nghe nàng thở dài buông xuôi, sắc mặt hết sức khó coi nhưng nàng vẫn cúi đầu, “Thư sinh nghèo, ta thua rồi.”

Phượng Chỉ ngắm nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng không cam lòng nhưng vẫn hết sức thẳng thắn nhận thua, đúng là phong độ khí khái hiếm có. Hắn còn đang định an ủi mấy câu thì nàng chợt phủi áo đứng phắt dậy, đi thẳng vào trong múc nước rửa mặt, bộ dạng dĩ nhiên là không muốn nói chuyện với hắn.

Khóe môi không tự chủ hơi co giật mấy cái, hắn vừa thu dọn bàn cờ vừa lẩm bẩm: “Nếu sớm biết cô nàng coi trọng thắng bại như vậy thì ta đã nhường một chút rồi.”

Nghi Mặc gãi gãi đầu, “Hai vợ chồng các người thật đúng là có nhã hứng, đánh cờ mà cũng có thể chơi cả đêm.”

Nàng còn định nói với Phượng Chỉ thêm mấy câu thì chợt nghe Trầm Chu ở trong gọi mình: “Nghi Mặc, ngươi lại đây!”

Nghi Mặc vốn không câu nệ tiểu tiết, bị gọi thẳng tên họ cũng không thấy Trầm Chu đường đột chỗ nào, huống chi bản thân bây giờ đang ăn chùa của người ta thì dĩ nhiên phải biết điều biểu hiện tốt một chút. Cho nên vừa nghe Trầm Chu gọi tên, Nghi Mặc liền ân cần chạy tới, “Ân công, có chuyện gì vậy?”

Trầm Chu vô cùng không hài lòng với cách gọi này, “Miễn giùm hai chữ ‘ân công’ đi, nghe không lọt tai.”

Nghi Mặc vội sửa, “Ân công nói rất đúng, chẳng qua vẫn chưa biết tôn tính đại danh của ân công là gì?”

Trầm Chu đáp gọn lỏn: “Gọi A Chu đi.” Rồi như không buồn tiếp tục nhiều lời với Nghi Mặc nữa, nàng trực tiếp hỏi luôn: “Ngươi định chừng nào đi núi Côn Luân vậy?”

Tu vi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên nàng không thể tự tiện vận dụng thần thức cảm nhận xem Bạch Trạch có thật sự thức tỉnh hay không. Nghi Mặc có mục đích mới đến đây, dĩ nhiên sẽ quan tâm động tĩnh trên núi hơn nàng, hỏi người này chắc chắn không sai.

Nghi Mặc lập tức tỏ vẻ đề phòng, “Sao hả? A Chu cô nương cũng hứng thú với Bạch Trạch à?”

Trầm Chu lãnh đạm nói: “Dĩ nhiên. Chỉ có điều Bạch Trạch đã ngủ vùi trên núi Côn Luân đã hơn vạn năm, bây giờ đột nhiên thức tỉnh, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn không đơn giản chỉ là muốn hiện thế. Ta cho rằng chuyện này có liên quan đến Minh Quyết, chủ cũ của nó…”

Nghe đến hai chữ ‘Minh Quyết’, Nghi Mặc chợt biến sắc. Sự thay đổi đó không qua khỏi ánh mắt của Trầm Chu nhưng nàng vẫn vờ như không thấy.

Nghi Mặc nhanh chóng bình ổn tâm tình rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt nhiều hơn mấy phần đề phòng. Từ thượng tiên trên Cửu Trùng Thiên đến tán tiên vô danh khắp tứ hải bát hoang, loại thần tiên nào nàng chưa từng thấy qua chứ? Nhưng đến giờ nàng vẫn chưa thể kết luận được lai lịch của vị cô nương này.

Nha đầu này rốt cuộc là ai vậy?

Trầm Chu dùng nước lạnh rửa mặt xong thì lấy khăn lau tay, vừa lau vừa hướng mắt về phía Nghi Mặc, “Nghi cô nương, ta có một đề nghị.” Nói thế nhưng vẻ mặt và dáng vẻ lại không hề có chút chân thành nào.

Nghi Mặc bảo: “Nói đi.”

Trầm Chu nói rõ ý định muốn cùng Nghi Mặc lên núi gặp Bạch Trạch. Nghi Mặc vốn còn do dự vì vẫn không biết đối phương là bạn hay địch, nhưng vừa nghe nếu đồng ý liền có thể ăn chùa thêm vài bữa nữa thì hớn hở gật đầu cái rụp.

Phượng Chỉ đứng ở xa nhìn hai người đối thoại qua lại, điềm nhiên đi lấy nước tưới hoa.

***

Mấy vạn năm nay Phượng Chỉ vẫn luôn dùng thái độ hờ hững đối mặt với mọi chuyện. Tiên giới không dám đến đây quấy rầy hắn, sự vụ trong Phượng tộc cũng không cần hắn đích thân xử lý. Nhưng quá nhàn rỗi cũng không tốt, rảnh sẽ sinh ra chán, khó khăn lắm mới gặp được một chuyện thú vị như vậy, hắn sao có thể không tham gia một phen?

Vì thế, khi Trầm Chu thông báo muốn cùng Nghi Mặc đến núi Côn Luân, hắn cũng thuận miệng thêu dệt vài lý do, nói sẽ đi với các nàng.

“Thư sinh nghèo, sao đang dưng ngươi lại có một vị thân thích bị bệnh nằm liệt giường vậy hả? Còn nữa, tiên thảo để chữa bệnh gì mà chỉ mọc tuốt trên núi Côn Luân chứ?”

Đối mặt với chất vấn của Trầm Chu, Phượng Chỉ vẫn vô cùng bình tĩnh, “Người bà con xa của ta đã thử nhiều phương thuốc cổ truyền mà bệnh vẫn không thuyên giảm, bất đắc dĩ mới phải cầu đến công dụng của tiên thảo. Thân là người đọc sách, ngày thường rảnh rỗi ta cũng giúp ông ấy nghiên cứu không ít sách thuốc, trên núi Côn Luân sinh trưởng một loại tiên thảo tên là cỏ diên thọ, có công dụng kéo dài sinh mạng.” Dứt lời hắn lại bổ sung: “Trong ‘Đại Hoang Kinh’ ghi thế.”

Trầm Chu nhìn về phía hắn, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Phượng Chỉ bị nàng nhìn cũng có chút chột dạ, nuốt ực mấy cái rồi lại nói: “Ta biết đường lên núi, sẽ có thể dẫn đường cho hai người.”

Trầm Chu nói ‘Không cần’ trong khi Nghi Mặc hết sức hớn hở, “Được được, có người biết đường đi cùng thì tốt quá rồi.”

Trầm Chu phất tay, “Muốn biết đường cứ lôi địa tiên lên hỏi một câu là được, không cần tới hắn.”

Nghi Mặc nghiêm nghị nói: “Bạch Trạch là thần thú thượng cổ, địa tiên ở lân cận trốn còn không kịp, làm gì còn ở đó mà cho ngươi lôi lên. Theo ý ta, vẫn nên dẫn theo Phượng công tử thì hơn.”

Tối qua Phượng Chỉ đã đặc biệt tránh mặt Trầm Chu thương lượng với Nghi Mặc trước, “Nghi cô nương, A Chu cô nương vốn tính ham vui, nàng ấy có vọng động làm chuyện gì không hay thì mong Nghi cô nương cố cản lại. Nhưng nếu Nghi cô nương cảm thấy không ngăn được, xin hãy để ta cùng đồng hành, như vậy ta sẽ yên tâm hơn.”

Nghi Mặc thích nghe lời ngon tiếng ngọt, lập tức liền vỗ ngực đồng ý.

Trầm Chu thấy hai người một xướng một phụ thì đã loáng thoáng ngửi được mùi âm mưu, cho nên kéo Nghi Mặc sang một bên, nghiêm túc hỏi: “Không nói tới ta và ngươi, nhưng tên đó chỉ là một thư sinh, cho hắn theo lên núi thì ai sẽ bảo đảm an toàn cho hắn hả?”

Nghi Mặc vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm, lúc Bạch Trạch thức tỉnh nhất định đã phong bế núi, người bình thường sẽ không vào được đâu.” Tới lúc đó nàng sẽ nhân tiện khiến cho cả hai nhân vật thừa này không vào được luôn chứ không chỉ mình Phượng Chỉ. Nhưng dĩ nhiên nàng sẽ không ngu nói ra những lời này, “Thư sinh của ngươi nhiều nhất cũng chỉ tới được chân núi mà thôi, không có nguy hiểm gì đâu.”

Trầm Chu nhướng mày, “Ngươi đã biết hắn không thể lên núi thì sao không nói thẳng cho hắn biết luôn? Hắn biết rồi thì sẽ không phải thất vọng mà về nếu chẳng tìm được tiên thảo.”

Nghi Mặc giả lả với nàng, “Đi đông người thì dễ canh phòng cho nhau chứ sao. Không còn sớm nữa, chúng ta mau lên đường thôi.”

Trầm Chu nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp, quay sang nói với thư sinh: “Nếu ngươi đã muốn đồng hành, thế thì cùng đi vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui