Phượng Hoàng Tại Thượng

Trầm Chu bị Phượng Chỉ lôi kéo tiến về phía trước, cuối cùng cũng thấy được hai bóng người mơ hồ. Cô gái tóc bạc mặc áo tím đang được một nam tử tóc đen nhánh, mặt trắng bệch ôm trong lòng. Bên dưới hai người là một cái hố sâu hoắm do áp lực lúc rơi xuống tạo thành, trên không trung, Bạch Trạch vẫn đang gào thét. Nộ hỏa không ngừng đánh về phía hai người trong hố nhưng đều bị cản lại bởi một kết giới vô hình.

Trầm Chu khựng lại, đưa tay kéo Phượng Chỉ, “Dừng lại.” Dứt lời thì nhíu mày nhìn về phía hố sâu, trong mắt dần hiện lên vẻ mơ hồ.

Nam nhân đang ôm Tử Nguyệt… là ai?

Tuy đứng khá xa nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được thần lực mãnh liệt tỏa ra từ trên người nam tử, và uy lực của luồng thần lực xa lạ kia không phải là dạng mà thần tiên bình thường có thể so sánh. Uy lực thần khí của Long tộc vốn áp đảo tất cả những Thần tộc khác, tuy tu vi vẫn còn thấp nhưng nàng dù gì cũng là hậu duệ Long thần, vậy mà ngay cả nàng cũng cảm thấy bị uy hiếp khi đứng trước sức mạnh này, đủ thấy uy lực của nó biến thái đến cỡ nào…

Phượng Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ đã méo xệch của thiếu nữ bên người rồi lại nhìn về phía nam tử đằng kia, thần sắc vốn hờ hững muôn thuở thoáng hiện ra chút dao động. Đến chậm một bước rồi sao…

Hắn còn đang cúi đầu suy ngẫm cách ứng phó thì chợt nghe thấy thiếu nữ bên người hỏi: “Đó là cái gì?”

Cách đó không xa chính là trung tâm linh mạch của Côn Luân, linh tuyền từ dưới đất trào ra tạo thành một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ tràn ngập linh khí trôi lững lờ.

Trầm Chu vừa đến gần liền nhìn thấy giữa hồ có một cỗ quan tài bằng băng nằm ngay ngắn. Trong nháy mắt nàng lập tức hiểu ra đây là gì, cỗ quan tài băng vốn chìm dưới đáy hồ nhưng bây giờ lại bị đẩy lên trên, chẳng trách vì sao thần thú thủ hộ nơi này lại đột nhiên nổi điên.

“Đồ ngốc Tử Nguyệt kia…” Nàng lầm bầm mắng một câu rồi thừa dịp Bạch Trạch vẫn chưa chú ý tới mình, đạp nước bay thẳng đến chỗ cỗ quan tài. Hôm nay nàng phải nhìn xem vị thượng thần chủ nhân bát hoang mà Tử Nguyệt lưu luyến hơn vạn năm đến tột cùng có dáng vẻ như thế nào.

Kết quả là vừa nhìn rõ dáng vẻ của người nằm trong quan tài, Trầm Chu chợt ngẩn người.

Khuôn mặt này sao lại quen như vậy?

Nàng hồi hồn, lập tức quay đầu lại nhìn, nam tử bên bờ hồ quả nhiên đang rón rén chuẩn bị chuồn êm. Khóe miệng nàng thoáng co rút, thoáng cái đã hiện ra sau lưng nam tử, túm lấy cổ áo hắn, hằm hằm hỏi: “Nói, rốt cuộc là sao hả?”

Khuôn mặt này và thanh niên nằm cứng đơ trong quan tài giống nhau như đúc, nếu tên này còn nói rằng đây chỉ là trùng hợp thì nàng sẽ lập tức một chưởng đánh bay hắn.

May mà da mặt Phượng Chỉ cũng không dày như vậy, hắn xoay người lại đối diện với nàng, nở một nụ cười lấy lòng rồi tìm cách tránh né, “Chuyện này bây giờ không quan trọng.”

Trầm Chu hắn đăm đăm, nghiêm mặt nói: “Phượng Chỉ, ngươi còn muốn đùa bỡn ta tới khi nào nữa?”

Tròng mắt nam tử khẽ lóe lên, thần sắc nhanh chóng trở lại như thường, vẫn là bộ dạng thư sinh sét đánh bên tai cũng không nhíu mày kia, đầu mày luôn treo vẻ hờ hững vô tư lự.

Hắn mỉm cười nhìn nàng, “A Chu cô nương phát hiện ra khi nào thế?”

Trầm Chu *hừ* một tiếng, “Ở cùng ngươi lâu như vậy, ánh mắt ta không kém đến thế.”

Ờ nhỉ, hình như hắn thật sự coi thường nàng rồi. Nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ tại hắn lười, chọn ngay khuôn mặt hiện ra trong đầu trước tiên để dịch dung nên mới bị nàng bắt tận mặt. Thất sách, thất sách quá.

Trầm Chu còn đang định tính sổ với Phượng Chỉ thì đột nhiên cảm nhận được thần lực chợt trở nên cực thịnh, lập tức quay phắt người lại nhìn. ‘Đông Phương Khuyết’ đặt Tử Nguyệt xuống, chậm rãi đứng dậy, thần lực tỏa ra mãnh liệt. Chỉ trong một cái nháy mắt, ngọn lửa ngùn ngụt bao phủ bốn phía liền lập tức hóa thành khói nhạt.

Một giọng nói lãnh đạm thốt ra từ trong miệng hắn, “Bạch Trạch, ngươi dám đả thương nàng.” Nam tử nhấc tay lên, Thanh Dương thương nằm trên mặt đất liền trở về trong tay hắn.

Trầm Chu lập tức cảm giác được Thanh Dương thương xuất hiện dao động, đó chính là sự hưng phấn mong chờ đã lâu. Lúc trước nàng cũng thường ngồi quan sát Tử Nguyệt luyện thương, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là binh khí hợp nhất, tựa như người đang cầm thương mới là chủ nhân chân chính của Thanh Dương thương vậy.

Nàng mở to mắt, chủ nhân chân chính của Thanh Dương thương…

Tiếng Phượng Chỉ vang lên bên tai nàng, “Nằm bên trong quan tài băng chính là bản thể của Minh Quyết, còn thần hồn của hắn thì đang ở đó.”

Trầm Chu nhìn theo ánh mắt của hắn, thần sắc chợt trở nên ngưng trọng…

Đông Phương Khuyết quả nhiên chính là Minh Quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui