Phượng Hoàng Tại Thượng

Lúc Trầm Chu quyết định đến bái phỏng hôn phu mình một phen thì Trường Lăng cũng đang trốn trong phòng mượn rượu giải sầu.

Nam tử trẻ tuổi người mặc cẩm bào, thắt lưng đeo đai ngọc, uống từng ngụm rượu, luôn miệng than thở bản thân số khổ.

Thân là Nhị điện hạ Thiên tộc, dù không phải đứa con nổi bật nhất của Thiên đế nhưng hắn cũng được tính là ưu tú. Còn tiểu đế quân của Không Động kia thì sao? Chưa đầy ngàn tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ vì cường đoạt một thần quân tuấn tú của Thanh Khâu, nghe xong hắn làm gì dám cưới nàng nữa? Huống chi tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhưng nàng đã lên hàng thượng thần từ lâu. Tính cách cường hãn hơn, phân vị cao hơn một bậc, dưới gầm trời này có nam tử nào mong chờ nhân duyên như vậy chứ?

Nhưng vô luận hắn có nài nỉ đến mức nào, Thiên đế vẫn vững như bàn thạch, không hề mảy may lung lay, mẫu phi hắn cũng một lòng thúc đẩy hôn sự này. Hắn trốn tôn thần này còn không kịp, thế mà mẫu phi còn mời cô ta đến làm khách trong cung của hắn, hại hắn ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài…

Nghĩ tới đây, Trường Lăng càng thêm sầu khổ.

Hắn đang rót rượu thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, một hạ nhân bất kể phép tắc vọt tới trước mặt hắn, “Nhị điện hạ, thượng thần Trầm Chu đến!”

Cánh tay đang rót rượu của hắn lập tức run lên, “Ngươi nói cái gì?”

Hạ nhân hốt hoảng la lên: “Thượng thần Trầm Chu tới thăm điện hạ, đã tới ngoài cửa rồi, giờ ngăn cũng không được.”

Trường Lăng vừa nghe vậy, đầu đang lơ mơ vì men rượu liền bừng tỉnh, cuống quýt đứng dậy vung tay dẹp hết chén bầu trên bàn rồi ra lệnh cho hạ nhân: “Nhanh, nhanh đỡ bổn điện hạ vào trong.”

Hắn mới lên giường yên vị xong thì đã nghe thấy một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Chẳng phải Nhị điện hạ của các ngươi bị bệnh sao? Sao trong phòng lại đầy mùi rượu thế này?”

Tiểu cung nga giả ngơ với thắc mắc của Thành Bích, “Mùi rượu? Có… có sao?”

Thành Bích nói: “Nồng như vậy mà ngươi không ngửi thấy?”

Tiểu cung nga ấp úng: “Chắc… chắc là con mèo điện hạ nuôi lại xô ngã bình rượu rồi.” Sau đó liền lái sang chuyện khác: “Điện hạ chúng ta vừa mới ngủ thôi, mời thượng thần vào trong.”

Trường Lăng ở trong chăn nín thở chờ, nghe rõ ràng tiếng bước chân đi đến rồi dừng ở trước giường mình, cách một lớp màn nhưng vẫn cảm nhận được áp lực vô hình khiến lòng bàn tay hắn khẽ rịn mồ hôi. Trường Lăng ơi Trường Lăng, chỉ là một tiểu nha đầu, ngươi sợ cái gì chứ?

Hạ nhân đứng hầu bên giường hành lễ với nàng: “Bái kiến thượng thần Trầm Chu.”

Ngoài màn vang lên tiếng thiếu nữ, “Đứng lên đi. Điện hạ các ngươi ở bên trong?”

Giọng nói trong trẻo hơi non nớt chứ không sắc bén chói tai như trong dự đoán.

“Thành Bích, cái màn này chướng mắt quá.”

“Dạ, đế quân.”

Mắt thấy Thành Bích định đi tới vén màn lên, hạ nhân liền cuống quýt ngăn lại, “Đừng, bệnh của điện hạ chúng ta… không được gặp ánh sáng.”

“Đế quân chúng ta đến đây thăm bệnh, bị màn che rồi thì làm sao thăm? Điện hạ các ngươi dường như hơi thất lễ rồi đấy.”

Từ lúc biết được Trường Lăng giả bệnh không gặp, Thành Bích đã tích đầy một bụng lửa giận rồi, tới đây lại ngửi được mùi rượu ngập trời thì càng thêm bất mãn giùm đế quân nhà mình.

Nam nhi Không Động bọn họ, ai cũng là hán tử có sao nói vậy, không vừa lòng hôn sự liền giả bệnh trốn tránh như gã Trường Lăng này thì đúng là đồ vứt đi.

Đồ vứt đi trong đầu Thành Bích bây giờ cũng vô cùng không cam lòng. Nữ nhân Không Động sao lại thô lỗ như vậy, không báo tiếng nào đã tự tiện xông vào phòng ngủ của nam tử như vậy, đúng là đồ không biết xấu hổ.

Trầm Chu nhìn lướt qua đông đảo cung nga theo mình vào phòng một lượt rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Trường Lăng không tự chủ lập tức ôm chặt chăn. Cô ta… cô ta… cô ta đuổi người của hắn ra ngoài, muốn làm gì đây?

Đám hạ nhân lắc đầu lia lịa trước mệnh lệnh của Trầm Chu, điện hạ nhà mình tránh vị tôn thần này còn không kịp, bọn họ làm sao có thể lui ra, chết người đấy.

Thành Bích nhướng mi, “Đế quân chúng ta muốn nói vài lời riêng tư với điện hạ của các ngươi, các ngươi ở đây thích hợp sao?”

Đám hạ nhân nghe vậy liền rối rít nhìn nhau, lát sau mới có một tiểu cung nga lên tiếng thưa: “Đã vậy thì chúng nô tỳ xin cáo lui trước…”

Ừ, tâm tình điện hạ nhà mình dĩ nhiên quan trọng, nhưng bọn họ thật sự không chọc nổi vị thượng thần này.

Trường Lăng nghe vậy, rốt cuộc kìm lòng không được lập tức vạch màn ra kêu lên: “Đều quay lại hết cho bổn điện hạ! Các ngươi để bổn điện hạ một mình ở cùng con cọp cái này, nếu bổn điện hạ có mệnh hệ gì…”

Còn chưa nói xong hắn đã ngẩn người.

Thiếu nữ mặc váy màu chu sa, dung mạo tựa hoa, chỉ là thần sắc có hơi không vui.

Trầm Chu từ trên cao nhìn xuống đánh giá nam tử trên giường một lượt, trong mắt nhiều thêm chút mỉa mai, “Cọp cái… ngươi nói bổn thần đó à?”

Vẫn còn bị dung mạo của nàng làm cho ngẩn ngơ, Trường Lăng nuốt ực vài ngụm nước miếng rồi nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ta không có ý này…” Hắn chuyển mắt đến đám tiên tỳ đang còn lấn cấn ngoài cửa, cả giận quát: “Ngày thường bổn điện hạ dạy các ngươi thế nào? Có khách đến cũng không biết báo một tiếng, còn tự tiện xông vào phòng ta, quy củ đâu hết cả rồi?”

Trầm Chu nghe ra được ý trong lời của hắn thì lạnh lùng nói: “Tự tiện xông vào tẩm cung của điện hạ, bổn thần mạo phạm rồi.”

Trường Lăng khép chặt vạt áo bào trước ngực, vờ khỏa lấp: “Bổn điện hạ ăn mặc không chỉnh tề, khiến thượng thần phải chê cười.” Dứt lời liền ra lệnh cho một tiểu cung nga ở đối diện: “Còn không mau dâng trà cho thượng thần?”

Trầm Chu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Không cần, bổn thần nói hai câu sẽ đi ngay.”

Thấy nàng ăn nói lạnh lùng, thái độ lại cao ngạo, nhớ đến những lời đồn nghe được, Trường Lăng liền *hừ* lạnh trong lòng một tiếng. Mặt đẹp thì sao, chưa lấy về đã tỏ thái độ với sắc mặt cho hắn nhìn, lấy về rồi thì còn thế nào nữa?

Trường Lăng không vừa mắt với Trầm Chu thì Trầm Chu cũng không có tí hảo cảm nào với hắn. Đường đường là nam tử hán mà chẳng có tí khốt khí nào, ánh mắt rõ ràng đầy toan tính và bất mãn đối với nàng nhưng một chữ cũng không dám nói, còn chẳng bằng Phượng Hy. Tên kia tuy mới nhìn chỉ là một thư sinh yếu đuối, nhưng đến thời điểm quan trọng đều hành động rất dứt khoát đấy.

Nghĩ đến đây, Trầm Chu không khỏi tự cười giễu, tại sao nàng lại nghĩ tới Phượng Hy vậy? Thế gian này đã không còn Phượng Hy nữa rồi.

Nhìn nam tử trên giường, Thành Bích cũng âm thầm cảm thán trong bụng, đặt lên bàn cân so sánh, vị Trường Lăng quân này đúng là kém xa thượng thần Phượng Chỉ.

Trường Lăng thấp thỏm mở miệng: “Thượng thần có lời gì cứ nói, đừng ngại.”

Trầm Chu liếc mắt nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi y phục xốc xếch trên giường, mắt lộ vẻ âm trầm, “Vậy bổn thần sẽ nói thẳng. Hôn sự này không phải là ý của ngươi thì cũng chẳng phải là ý của bổn thần. Nhưng nay chuyện đã định, ngươi uất ức cũng chẳng ích gì. Tác phong hành sự của bổn thần ngươi hẳn đã nghe nói qua, vì vậy, chớ nên mong đợi bổn thần sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Khắp tứ hải bát hoang này, người muốn bổn thần chịu trách nhiệm nhiều đếm không xuể, bổn thần cũng không rảnh lo hết.”

Khóe mắt của Trường Lăng co rút mấy lượt.

“Còn nữa, bổn thần tính tình không tốt, sau khi cưới tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tinh thần, nếu ngày nào đó ta nhịn không được đánh ngươi thì ngươi cũng phải cắn răng chịu đựng. Bổn thần ghét nhất loại nam tử mà hễ chút là nước mắt ngắn nước mắt dài.”

Sắc mặt Nhị điện hạ Thiên tộc đã trắng bệch như giấy nên hắn cũng không còn tâm trí mà nhận ra vẻ giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt thiếu nữ.

Trầm Chu kiềm chế nụ cười bên khóe môi mình, nói tiếp: “Ngoài ra còn một điểm quan trọng nhất, sau khi qua cửa Không Động thì chính là người của Không Động, ngươi không được phép có bất kỳ hành động nào tổn hại đến danh dự của Không Động, ví dụ như – giả bệnh.” Dứt lời nàng quay sang nói với tiểu nữ quan bên người: “”Thành Bích, chúng ta đi.”

Thành Bích *khụ* một tiếng rồi nhẹ giọng nói với Trường Lăng hiện đã tái mét mặt: “Thế nên mới bảo điện hạ cho hạ nhân lui ra, mấy lời này để người khác nghe được cũng không hay cho lắm.” Nói xong nàng cũng ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đuổi theo đế quân nhà mình.

Thật lâu sau, Trường Lăng phục hồi tinh thần thì không khỏi giận đến run người, “Cô ta có ý gì hả? Các… các ngươi nói xem, loại cọp cái này, bổn điện hạ làm sao dám cưới chứ?”

Huống chi, trong lời lẽ của cô ta có chỗ nào giống sắp ‘lấy’ chồng chứ, rõ ràng là định ‘cưới’ hắn về mà!

Tiểu cung nga đứng cạnh cuống quýt xoa lưng Trường Lăng giúp hắn nhuận khí, “Điện hạ bớt giận, bớt giận ạ…”

Mặt hết tái rồi lại đỏ mấy lượt, cuối cùng Trường Lăng nghiêm mặt lại, quả quyết nói: “Không được, nhất định phải hồi hôn sự này, ta phải đi gặp phụ quân ngay bây giờ!”

Tiểu cung nga cuống cuồng ngăn lại, “Điện hạ quên rồi sao, bệ hạ đã đi Bắc Hoang thị sát…”

“Vậy mau hầu bổn điện hạ thay y phục, nội trong hôm nay nhất định phải gặp được phụ quân!”

******

Rời khỏi tẩm cung của Trường Lăng, Trầm Chu cảm thấy vô cùng khoan khoái. Thành Bích đi bên cạnh nhỏ giọng cằn nhằn: “Đế quân, vừa rồi sao ngài lại hù dọa Nhị điện hạ vậy? Ngài không thấy Nhị điện hạ sợ đến tái mét mặt à?”

Trầm Chu mân mê ống tay áo, nói bằng giọng vô cùng vô tội: “Bổn thần hù dọa hắn hồi nào?”

Thành Bích thở dài, “Đế quân, ngài chớ giả bộ.”

Trầm Chu lại cười bảo: “Thành Bích, chúng ta đến đài Cửu Khuyết đi. Bạch Trạch nói ở đó sẽ thi thoảng nghe thấy Tam Thanh Diệu Âm*, nếu may mắn thì không chừng còn được giác ngộ nữa.”

* Tam Thanh bao gồm Ngọc Thanh, Thượng thanh, Thái Thanh, là ba tôn vị cao nhất của Đạo giáo. Đứng đầu Ngọc Thanh là Nguyên Thủy Thiên Tôn, của Thượng Thanh là Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn đứng đầu Thái Thanh còn được gọi là Thái Thượng Lão Quân. Cố Tam Thanh, thường dùng tới  chỉ đời Đạo gia. Diệu Âm là tiếng nhạc tuyệt diệu, Tam Thanh Diệu Âm thường dùng để chỉ tiếng nhạc tuyệt đẹp của Đạo gia.

Thành Bích còn chưa đáp lời thì từ trên tầng mây chợt có vật gì đó được bao trong cuộn sét lăn ra ngoài.

Trầm Chu hốt hoảng nhẩm khẩu quyết dập tắt sấm sét bao quanh vật nọ, chờ nó rơi vào trong ngực thì không khỏi trầm giọng hỏi: “Bạch Trạch, ta bảo mi đi Yêu giới dò la mà, sao mi lại biến thành như vậy?”

Vật bị bao trong cuộn sét khi nãy chính là thần thú Bạch Trạch, nó yếu ớt mở mắt nhìn lên gọi hai tiếng ‘Trầm Chu’, im lìm một lúc lâu mới hỏi: “Ta đói quá, có gì ăn không?”

Trầm Chu nín thinh trong chốc lát, sau đó liền ôm nó xoay người đi ngược trở lại. Thức ăn chủ yếu của Bạch Trạch là linh khí, xung quanh đây nơi hội đủ linh khí cho nó ăn no cũng chỉ có tẩm điện của Trường Lăng quân.

Chính vì thế, Nhị điện hạ Thiên tộc mới thay xong y phục để đi Bắc Hoang còn chưa ra khỏi cửa đã vừa hay chạm mặt Trầm Chu.

Vị điện hạ trẻ tuổi thân mặc cẩm bào nguyệt sắc nhìn thấy nàng liền kinh hoảng kêu lên: “Tại sao cô…”

Nhưng hắn chưa nói hết câu đã nghe thấy nàng hất hàm sai bảo tiểu cung nga sau lưng hắn: “Mang hết linh quả linh đan, tiên lộ tiên tửu trong cung của ngươi ra đây, có bao nhiêu lấy ra bấy nhiêu.” Thấy tiểu cung nga nghệt mặt ra, nàng liền nâng cao giọng: “Mau lên.”

Bị khí thế của nàng dọa, tiểu cung nga không kịp hỏi nguyên nhân đã hấp tấp chạy vào trong thu xếp.

Một lát sau, Trường Lăng quân mặt mũi đen sì sì đứng một bên nhìn Trầm Chu ân cần hỏi han Bạch Trạch vừa ăn uống no say xong: “Thương thế trên người mi là do Lưu Quang làm?”

Bạch Trạch lắc đầu, đáp: “Là do ta trong lúc hấp tấp trở về từ Yêu giới, bất cẩn đi nhầm đường nên mới sẩy chân lọt vào trong lôi trận ở phía bắc.”

Khóe mắt Trầm Chu co rút mấy lượt, năm đó nàng làm gì ngờ được bản lĩnh xác định phương hướng của thánh thú thượng cổ Bạch Trạch lại tệ hại đến mức này chứ.

Vẻ mặt Bạch Trạch dần trở nên nghiêm túc, “Trầm Chu, xảy ra chuyện rồi.”

Ánh mắt Trầm Chu cũng tối đi, “Bọn họ đã bị Lưu Quang giữ lại rồi có phải không?”

Bạch Trạch gật đầu, “Còn tin xấu hơn nữa. Dạ Lai nóng nảy đến Yêu giới đòi người, xung đột với đối phương khá nghiêm trọng.”

Hô hấp của Trầm Chu thoáng ngừng lại, tên Dạ Lai này… sao lại lỗ mãng như vậy…

“Xem ra bổn thần không thể không tự mình đến chỗ Lưu Quang một chuyến.”

Thành Bích vội vàng kêu lên: “Đế quân, thượng thần Mặc Hành đã hạ Huyền Thiên Chiếu với ngài, ngài không thể rời khỏi thiên cung.”

Trầm Chu nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn chờ tên Lưu Quang kia đến Không Động náo loạn một lần nữa? Mặc Hành không thể chịu được thêm lần nào nữa đâu… Chuyện đã đến nước này, ta không quản được nhiều như vậy. Bạch Trạch, mi còn sức theo ta đến Yêu giới không?”

Xung quanh Bạch Trạch chậm rãi dâng lên một ngọn lửa màu lam, sau khi ánh lửa dịu đi, nó đã khôi phục lại kích cỡ lúc mới gặp gỡ Trầm Chu. Bạch Trạch hạ lưng xuống, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ uy nghi từ xa xưa, “Lên đi.”

Trầm Chu cong môi cười khẽ, linh hoạt tung mình nhảy lên lưng Bạch Trạch rồi quay xuống nói với Thành Bích: “Bổn thần đi rồi sẽ về ngay, chuyện này tạm thời hãy giấu Mặc Hành, ngươi cứ ở lại cung Chiêu Hoa chờ ta.”

Thành Bích còn chưa kịp dị nghị tiếng nào thì không khí xung quanh đột nhiên xao động, Bạch Trạch bật vút lên cao như diều gặp gió rồi mất hút nơi đường chân trời.

Thần tiên có mặt đều không khỏi thán phục phong thái thần thú thượng cổ của Bạch Trạch, chỉ mình Trường Lăng là vẫn mang bộ mặt u ám, “Nói đến là đến, nói đi là đi, coi thiên đình là đâu hả?” Dứt lời liền lạnh lùng ra lệnh cho hạ nhân: “Còn ngây người ra đó làm gì, bãi giá đến Bắc Hoang!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui