Phượng Hoàng Tại Thượng



Vẫn bóp chặt cổ Cảnh Diễm, Trầm Chu lặp lại câu vừa nói: “Thả hắn ra, bằng không bổn thần sẽ giết ngươi.”

Cảnh Diễm lẳng lặng nói: “Mấy ngày trước Dạ Lai thần quân chém chết vài vị yêu quân, ngô hoàng không giết thần quân đã coi như nhân từ lắm rồi.”

Trầm Chu chậm rãi gia tăng lực tay, “Bổn thần nói thả hắn xuống.”

Cảnh Diễm nhắm mắt lại, “Thượng thần bẻ gãy cổ ta là chuyện dễ dàng, ngô hoàng giết sạch mấy vị khách quý còn lại cũng là chuyện hết sức dễ dàng.”

Bàn tay trên cổ hắn khẽ run lên, theo sau đó là giọng nói như hàn băng của thiếu nữ, “Ngươi uy hiếp bổn thần?”

Cảnh Diễm khiêm nhường đáp: “Không dám.”

Trầm Chu tức giận đến nghẹn lời, trong đầu ong ong tiếng kêu gào: Giết hắn, cứu Dạ Lai ra, giết hắn, mau giết hắn…

Nhưng tiếng gọi với ý nhắc nhở của Bạch Trạch trong ngực khiến thần trí Trầm Chu thanh tỉnh, lập tức buông Cảnh Diễm ra, nàng đi đến sát kết giới đang bao quanh Dạ Lai, trầm giọng nói: “Dạ Lai, cố chịu thêm mười ngày, mười ngày sau bổn thần sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Dứt lời, nàng không đành lòng nán lại thêm một khắc nào nữa, lập tức xoay người rời đi.

Cảm nhận được sự đau rát nơi cổ họng chậm rãi dịu dần, Cảnh Diễm tin chắc vừa rồi sống chết của bản thân chỉ dựa vào một khắc quyết định của thiếu nữ, dưới áp lực của thần uy khổng lồ, ngay cả cơ hội rút đao tự vệ hắn cũng không có.

Tu vi của nàng chưa chắc cao hơn hắn nhưng máu huyết trong cơ thể lại khiến hắn không tự chủ được phải thần phục nàng. Long tộc đã diệt vong gần hết, nhưng không ngờ uy lực vẫn không hề suy giảm.

“Đêm đã khuya, thượng thần không ngại thì mời ngủ lại một đêm.” Vẫn đi sau lưng thiếu nữ, hắn thấp giọng đề nghị.

Bên ngoài địa lao, vầng trăng lạnh đang lẳng lặng dõi mắt nhìn khắp Yêu giới, Trầm Chu không nhận cũng không từ chối lời đề nghị của đối phương mà lại nói: “Tên yêu quân ngu ngốc kia mất tích thế nào, mau thuật lại tường tận cho bổn thần nghe.”

Nghe Cảnh Diễm kể lại mọi chi tiết xong, trong mắt nàng thoáng xẹt qua một tia sắc lạnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhân giới?”

Bạch Trạch lúc này mới lên tiếng: “Từ Yêu giới đến Nhân giới phải đi ngang hoàng tuyền, gặp quỷ sai đi tuần đêm sẽ rất phiền toái, Trầm Chu, ta cũng đồng ý ngày mai hẵng lên đường.”

Nhớ đến bản thân từng kết thù với Minh vương, Trầm Chu bất đắc dĩ đành gật đầu.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Trầm Chu đã lên đường đến thành trì nơi yêu quân kia mất tích. Dựa theo thông tin Cảnh Diễm cung cấp, Yêu giới đã lục soát nơi này từ trên xuống dưới, không chừa ngõ ngách nào nhưng cũng chỉ chứng minh được hung thủ hành sự vô cùng kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt, tất cả đầu mối đều đã bị tiêu hủy sạch sẽ. Sơ sót duy nhất của hung thủ chính là để người ta thấy được mặt mình, cũng chính là ‘mặt’ của Trầm Chu.

Trầm Chu cuối cùng cũng hiểu vì sao Lưu Quang lại đẩy hết mọi khó khăn sang cho mình, bởi vì manh mối duy nhất chỉ có khuôn mặt này của nàng. Mà động cơ hung thủ giá họa cho nàng cũng hết sức rõ ràng, đó chính là dẫn dụ nàng ra ngoài.

Nghe nói yên quân bị mất tích trời sinh thích lang thang đây đó, tầm hoa vấn liễu khắp nơi, trên đường du ngoạn có ghé ngang một thanh lâu ở đây chè chén một bận rồi không còn thấy bóng dáng nữa.

Để tiện hành sự, sau khi vào thành Trầm Chu liền đổi sang ăn mặc như người phàm, đầu đội đấu lạp, thân mặc y phục tuyền trắng, hòa mình vào dòng người trên đường. Có điều chú hổ lông trắng vằn đen đi cạnh nàng lại quá mức nổi bật.

*Đấu lạp:

""

Do không chịu được ánh mắt kinh hãi và khiếp đảm không ngừng bắn tới từ người đi đường, Trầm Chu rốt cuộc phải lên tiếng cằn nhằn Bạch Trạch: “Đã bảo rồi, mi biến thành chó con hay mèo con không được à? Thế này quá thu hút sự chú ý.”

Bạch Trạch cao ngạo hất cằm lên, “Bắt ta hóa thành loại sinh vật hạ cấp như chó mèo, ta thà chết còn hơn. Trong các loại thú ở hạ giới, chỉ có mãnh hổ mới tương tự ta được chút ít.”

Trầm Chu thở dài một hơi trước thái độ dầu muối không ăn của nó mà vẫn ấm ức trong bụng, chẳng phải nó vẫn thường xuyên hóa thành mèo lười bắt nàng ôm đó sao?

Bụng nghĩ vậy nhưng khi thấy bên cạnh có một tiểu thương đang quải gánh xì dầu nhìn mình chằm chằm, nàng lại không nhịn được hất hàm hỏi: “Gì hả? Chưa từng thấy ai nuôi hổ à?”

Tiểu thương gánh xì dầu bị thái độ của nàng dọa sợ đến chạy cuống cả chân.

Trầm Chu hơi nhíu mày rồi tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu sau đã hoàn toàn quen với ánh mắt của người đi đường.

Bạch Trạch chợt lên tiếng: “Trầm Chu, tòa thành này chẳng có gì kỳ quái cả.”

Thành trì này quả thật không có gì bất thường, nhưng chẳng rõ vì sao đáy lòng nàng lại ẩn ẩn chút bất an. Từ khi nàng bước vào nơi này, cảm giác này càng lúc càng rõ rệt, như có chỗ nào đó không đúng…

Trầm Chu đột nhiên dừng bước, hỏi cô gái bán rượu ven đường: “Miếu thổ địa ở đâu?”

Bỗng nhiên thấy một người một hổ dừng ở trước mặt, cô gái nhất thời sợ đến mặt tái mét. Nhưng sau lại thấy thiếu niên vừa hỏi đường có dáng vẻ chính trực, con cọp bên cạnh cũng chẳng có vẻ gì là đang thèm thịt người, nàng ta mới trấn tĩnh lại, chỉ tay về một hướng, “Tại bìa rừng hướng tây nam, cách đây khoảng mười dặm, hơi xa đấy.”

Thiếu niên nói đa tạ rồi lập tức nhấc chân đi về phía nàng chỉ, cô gái còn đang ngẩn ngơ ngó theo thì tầm mắt chợt bị ngăn lại, không khỏi khó chịu nói với gã công tử trước mặt: “Mới sáng sớm Phó công tử lại đến, kiên trì thật.”

Phó Uyên thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của Trầm Chu, lạnh lùng lên tiếng “Người đến là khách, thái độ của cô vậy là sao? Chẳng lẽ sợ ta không trả nổi tiền rượu à?” Vừa nói vừa trực tiếp tiến vào hàng rượu, ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, nóng nảy nói: “Mang rượu ra đây, chỉ cần rượu.”

Cô gái tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi quay về thì coi như đã trả tiền rượu cho ta rồi.” Miệng nói vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mang ra một vò rượu, đầu vẫn hơi ngoảnh về phía thiếu niên khi nãy rời đi, hướng đó đã sớm không còn một bóng người.

Nàng không nhịn được khẽ cảm thán: “Đúng là đã lâu không thấy người ngoài rồi.”

Công tử ngồi cạnh bàn uống rượu nghe vậy thì khẽ híp đôi mắt đào hoa sâu không thấy đáy lại.

******

Trầm Chu vừa thấy dưới chân hẫng một cái thì cả người đã rơi xuống một góc rừng xanh tươi rậm rạp, đi thêm mấy bước liền gặp được một ngôi miếu mái đỏ tường vôi vẫn còn dấu vết vừa được tân trang lại, mặt đất lưu lại không ít dấu chân, chứng minh nơi này vẫn có khách hành hương lui tới. Nhìn sao cũng chỉ là một ngôi miếu thổ địa bình thường, nhưng nó lại khiến nàng không tự chủ khẽ nhíu mày.

Hiện giờ nàng không hề che giấu thân phận, ấy vậy mà thổ địa lại không tiến ra nghênh đón hành lễ. Trừ phi bên trong là một tiên nhân không rành thế sự đến cực điểm, bằng không thì không thể có chuyện bình tĩnh như vậy trước một thượng thần như nàng.

Bạch Trạch chỉ bằng một câu đã vạch ra chỗ bất ổn, “Trầm Chu, miếu thổ địa này e đã vô chủ rồi.”

“Vào xem thử một chút.”

Bên trong từ đường, bài vị thổ địa được bày ngay ngắn, nén hương chỉ mới cháy phân nửa, hoa quả cúng tế vẫn còn tươi, điểm tâm cũng không có dấu hiệu để qua đêm.

Trầm Chu nhón một quả lên cắn thử… ừ, ngọt.

Ánh mắt nàng hơi tối đi, “Bạch Trạch, mi nói không sai, thổ thần nơi này hiện không có đây.” Sống lưng chợt căng thẳng, nàng lập tức ngước lên đỉnh đầu, vận ít thần lực khẽ quát một tiếng: “Ai?”

Vừa dứt lời trước mắt nàng liền tối sầm, một vật gì đó rơi xuống khỏi xà nhà, đập mạnh vào ngạnh từ đường rồi lăn lông lốc trên mặt đất.

Là một quả cầu thịt tròn vo, Trầm Chu thấy nó bất động thì hơi nhướng mày, đừng nói đã ngã chết rồi chứ? Ý nghĩ này vừa hiện lên thì quả cầu thịt chợt động đậy, khó khăn lộ ra tay, chân và đầu rồi chật vật bò đến dưới chân nàng.

Thì ra là một tiểu yêu, trên người nó mặc một cái áo vải màu xám tro không biết trộm từ nơi nào, dựa vào hai lỗ tai bông xù trên đầu thì hẳn là một tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly đột nhiên đưa cánh tay vẫn còn ít lông do chưa thuần thục phép biến hình nắm lấy vạt áo của Trầm Chu, vừa rơi nước mắt lã chã vừa nghẹn ngào nói: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta, thịt ta khó ăn lắm. Ta chỉ là một tiểu hồ ly không có nhà để về, chưa từng làm chuyện gì xấu cả, cầu xin đại tỷ đừng bắt ta làm thức ăn cho hổ đại ca…”

Bạch Trạch khinh bỉ nói: “Ta không có hứng thú với thịt hồ ly.”

Tiểu hồ ly nghe xong mới thôi nức nở.

Trầm Chu thấy yêu khí trên người nó vô cùng trong trẻo thì cũng đoán được nó là tiểu yêu quái chuyên trộm cống phẩm ở miếu thổ địa để sống, không nguy hại gì đến ai. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nửa người nửa thú này, chắc nó cũng chỉ mới biết biến hình không bao lâu, không thể nào có khả năng bắt cóc thổ thần.

Nhưng nàng vẫn đe dọa mấy câu: “Không ăn ngươi thì không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho ngươi, ta có vài chuyện muốn hỏi, khôn hồn thì trả lời cặn kẽ cho ta.”

Vừa thôi nức nở lại bị Trầm Chu dọa đến giật mình, tiểu hồ ly lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.

Trầm Chu trưng ra dáng vẻ hung thần ác bá, “Đợi ta hỏi xong rồi khóc cũng không muộn.”

Tiểu hồ ly rụt người, thút thít vài cái cầm nước mắt rồi cuống cuồng quỳ xuống *Dạ* một tiếng.

Trầm Chu nhìn thấy bộ dáng cố nén nước mắt nước mũi của nó thì cuối cùng cũng không đành lòng, hạ giọng hỏi: “Tại sao thổ thần nơi này lại mất tích, ngươi có biết không?”

Tiểu hồ ly vừa nghe vậy liền lập tức nước mắt nước mũi giàn giụa, “Vân Miễu đại nhân, Vân Miễu đại nhân… Oa hu hu hu…”

Đối diện với trận nước mắt phun trào của tiểu hồ ly, Trầm Chu cũng có hơi luống cuống tay chân, đành quay sang cầu cứu Bạch Trạch: “Bạch Trạch, mi… mi mau nghĩ cách dỗ nó đi.”

Ai ngờ Bạch Trạch lại thụt lùi hai bước, dáng vẻ như không muốn có chút dính dáng gì với loại tình huống này. Trầm Chu trợn mắt với nó, “Mi đừng bảo muốn để bổn thần tự mình đi dỗ nó chứ?”

Bạch Trạch vẫn kiên định lùi thêm hai bước, tỏ vẻ như một cọng lông trên người nó cũng không thể để bị nước mắt của một con hồ ly làm ô uế.

Tiểu hồ ly đã khóc đến thở không ra hơi, Trầm Chu sợ nó tiếp tục như vậy nữa thì tắt thở mất, đành ngồi xổm xuống ôm nó lên, “Vân Miễu đại nhân là chủ nhân nơi này? Ngươi trước nói rõ hắn mất tích thế nào cho ta biết, ta hứa nhất định sẽ tìm hắn trở về.” Nói đến đây nàng lại nhỏ giọng an ủi nó: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Lời lẽ và động tác của nàng đều vô cùng lóng ngóng vụng về, nhưng tiểu hồ ly lại dần thôi khóc, hồi lâu sau nó mới thò đôi tai bông xù ra khỏi ngực nàng, ngửa mặt lên hỏi: “Thật sao?”

Trầm Chu nhìn thẳng vào mắt nó, “Dĩ nhiên là thật.”

Sau khi bình tĩnh trở lại, tiểu hồ ly mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trầm Chu nghe. Lời lẽ vòng vèo, ngắt đầu này nối đầu kia, có mấy chỗ còn hết sức thừa thãi nhưng Trầm Chu vẫn chăm chú lắng nghe, chưa từng ngắt lời nó.

“Năm đó trời rất lạnh, rất nhiều hồ ly bị chết đói, ta không muốn chịu cùng số phận nên lén trộm trái cây cúng cho Vân Miễu đại nhân ăn. Vân Miễu đại nhân là thổ thần, ta ăn trộm cống phẩm dành cho thần tiên vốn phải chịu phạt nhưng Vân Miễu đại nhân là một thần tiên tốt, luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện ta ăn trộm. Khi không có khách hành hương viếng thăm ngài ấy còn thường xuyên tự mình hái trái cây cho ta nữa…

Có lẽ là nhờ ăn trái cây của thần tiên nên ta dần dần có linh thức, cũng bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của Vân Miễu đại nhân. Nhưng bọn chồn hoang sống trong rừng nói rằng tuy được dính ít tiên khí của Vân Miễu đại nhân, nhưng do tu vi quá nông nên ta vẫn chưa đủ tư cách nhìn thấy hình dáng của Vân Miễu đại nhân…

Từ đó trở đi, nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể hóa thành hình người, được diện kiến dáng vẻ của Vân Miễu đại nhân…

Thế nhưng… nửa năm trước, khí tức của Vân Miễu đại nhân lại đột nhiên biến mất…”

Nghe tới đây, Trầm Chu không nhịn được lập tức hỏi: “Nửa năm trước? Ngươi chắc chắn là nửa năm trước?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui