Phượng Hoàng Tại Thượng

Sau khi nghiêng người nằm xuống, nụ cười mỉm trên khóe môi Phượng Chỉ chậm rãi biến mất. Chuyện của Trường Sinh Giáo vẫn còn là một dấu hỏi lớn, chọn lúc này để nói rõ với nàng có phải quá khinh suất rồi không?

Chưa kịp nhíu mày, hắn bỗng nhiên cảm giác được có người nằm xuống bên cạnh.

Nha đầu này, định nằm lỳ ở đây không đi luôn sao?

Mặt giường quá hẹp, nàng nằm xuống dĩ nhiên không tránh được tiếp xúc với người hắn. Cảm giác được thân thể mềm mại kia, sống lưng hắn lập tức cứng lại, mà nếu chỉ nằm thôi thì không nói, đằng này nàng còn lăn qua lộn lại một hồi vẫn chưa chịu nằm yên.

Phượng Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, quay người lại bất đắc dĩ gọi: “A Chu.”

Trầm Chu đang chống nửa người dậy không biết muốn làm gì, nghe thấy đối phương gọi thì mỉm cười hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Hắn nói: “Không ngủ được.” Rồi hỏi nàng: “Nàng đang làm gì vậy?”

Thần sắc nàng thoáng lộ vẻ lúng túng, “Đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể dời chăn gối tới đây.”

Chính giữa có bình phong ngăn lại nên hơi khó khăn.

Phượng Chỉ nghe vậy thì thở dài, “Sao phải tự làm khổ mình như vậy.”

Trầm Chu ngập ngừng nói: “Chàng… sẽ không đuổi ta đi chứ?” Rồi nàng đánh bạo hỏi luôn: “Ta không đi đâu hết.”

Đối phương vừa mới nói thích nàng, nàng vẫn chưa hoàn hồn đây này, bây giờ mà bắt nàng về giường mình nằm một mình, nhất định nàng sẽ cả đêm không ngủ.

Nàng muốn ở bên cạnh hắn thêm một lát nữa.

Ánh mắt nam tử càng thêm thăm thẳm, “Không muốn đi?” Thấy nàng gật đầu, tuy biết rõ nhưng hắn vẫn hỏi: “Tại sao?”

Trầm Chu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Bởi vì chàng sợ bóng tối, ta ở đây chàng cũng yên tâm hơn.” Dứt lời nàng hơi hất cằm lên, “Ta rất hiểu bụng dạ người khác đúng không nào?”

Phượng Chỉ bật cười vì lý do của nàng, nhích vào trong một chút nhường một nửa phần gối cho nàng rồi thản nhiên bảo: “Tới đây.”

Trầm Chu ngẩn người, hiểu được ý của đối phương thì lập tức nóng bừng mặt, “Như vậy… sao ra thể thống gì.”

Có tùy tiện đến mấy nàng cũng không thể ngủ cùng chăn gối với một nam nhân, nếu bị Mặc Hành biết được…

Nhớ đến Mặc Hành, Trầm Chu liền nhớ ngay đến hôn ước với Trường Lăng, thần sắc không khỏi trở nên tối tăm.

Phượng Chỉ nhìn nàng một lát rồi chợt nhỏm dậy, “Nàng ngủ đây đi, bổn quân vào trong ngủ.” Song hắn còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì góc áo đã bị một cánh tay túm lấy.

Hắn quay người lại kéo nàng vào trong chăn, ôn tồn nói: “Bổn quân biết nàng đang băn khoăn cái gì, bất kể là Mặc Hành hay chỗ của Thiên tộc, tất cả cứ để bổn quân lo.” Vừa ghém gọn mép chăn cho nàng, hắn vừa khẽ cười: “Hay nàng sợ vị Phượng hoàng này chỉ có danh tiếng bề ngoài mà thôi, đứng trước Mặc Hành và Thiên đế một chút mặt mũi cũng không có?”hả

Trầm Chu vươn tay ra khỏi chăn nắm lấy áo hắn, “Ta dĩ nhiên không sợ chuyện này, chàng là người ta chọn, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ phản đối ta cũng mặc kệ.”

Phượng Chỉ cầm lấy tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thăm thẳm, cất giọng nhẹ như sương khói: “Ta cũng thế.”

Song Trầm Chu lại chậm rãi nhíu mày, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Phượng Chỉ, ta chỉ sợ ngày nào đó chàng sẽ hối hận. Bởi vì ta…” Đang định tiết lộ bí mật của bản thân thì môi nàng chợt bị ngậm lấy.

Đây đã là lần thứ hai được hôn nhưng Trầm Chu vẫn căng thẳng như cũ. Phượng Chỉ dĩ nhiên cảm nhận được sự cứng nhắc của nàng, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn, đợi nàng thả lỏng người mới bắt đầu tăng tốc công thành đoạt đất.

Khi nụ hôn kết thúc thì cả hai người đã hơi thở dốc, Trầm Chu bất mãn trách: “Chàng toàn bất ngờ tập kích ta.”

Ý cười hiện lên trong mắt, Phượng Chỉ khẽ hỏi: “Thế lần sau bổn quân nên hạ chiến thư trước?”

Mặt lập tức đỏ ửng, Trầm Chu nhỏ giọng lầm bầm: “Còn có lần sau sao?”

Nàng vừa dứt lời thì hắn chợt ghé sát nói bên tai nàng: “Thật ra thì bổn quân còn căng thẳng hơn cả nàng.” Giọng nam tử cận kề tựa như mật ngọt được bơm thẳng vào tim nàng, “Sợ bản thân không cẩn thận… sẽ ăn nàng luôn.”

Trong lúc tim Trầm Chu đập dữ dội vì những lời này, đối phương lại thản nhiên nằm xuống, ôm nàng vào lòng rồi nói: “Ngủ đi.”

Sau khi không tự nhiên ngọ nguậy vài cái, nàng ấp úng ‘ừm’ một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong tiếng tim đập đều đặn của đối phương.

Đợi đến khi thiếu nữ trong lòng ngủ say, Phượng Chỉ mới chậm rãi ngồi dậy bước xuống khỏi giường.

Nàng rốt cuộc vẫn còn là một tiểu cô nương, cho rằng ‘thích’ của mình và ‘thích’ của hắn đều như nhau. Mà hắn cũng có hơi xem nhẹ bản năng nam nhân của bản thân rồi, cho dù bây giờ có làm vài chuyện khó nói cũng không hẳn là không thể, nhưng hắn thật sự không nghĩ sẽ kéo nàng vào vòng tay của mình sớm như vậy.

Tuy có vài chuyện thoát khỏi vòng kiểm soát, nhưng không thể không thừa nhận mấy ngày nay hắn hơi nóng vội.

Haiz, Phượng Chỉ, chuyện đã đến nước này, ngươi rốt cuộc định giải quyết thế nào?

Phía sau chợt vang lên tiếng gọi: “Quân thượng.”

Nghe tiếng hắn lãnh đạm nghiêng đầu nhìn lại, đập vào khóe mắt là bóng dáng của một cô gái, “Bách Linh? Bổn quân nhớ được ba ngàn năm trước đã phái ngươi canh giữ Thần Mộ, không có lệnh của bổn quân thì không được rời khỏi đó. Là ai sai ngươi đến đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái cúi xuống thật thấp, “Bách Linh tự ý rời vị trí, tội đáng chết vạn lần. Chỉ là chuyện vô cùng hệ trọng, mong quân thượng cho phép bẩm báo trước.”

Phượng Chỉ không hề quay đầu lại, bóng lưng thong dong nhưng toát ra khí tức ngạo nghễ đứng trên tất cả, “Bổn quân đã sớm không hỏi đến sự vụ trong tộc, nếu có chuyện hệ trọng thì ngươi tìm nhầm người rồi.” Ngữ khí tuy ôn hòa nhưng thái độ lại lãnh đạm vạn phần.

Trong mắt thoáng lướt qua một tia lo lắng, Bách Linh nhanh chóng định thần rồi bình tĩnh thưa: “Về chuyện này, Bách Linh đã thương lượng qua với các vị thượng thần, sau khi các thượng thần thượng nghị xong đều đồng ý rằng không thể không mời quân thượng trở về một chuyến.”

Những năm gần đây quân thượng liên tục ủy quyền, gần như bỏ mặc sự vụ trong tộc, ngay cả hành tung cũng không cho ai biết, nay ở Thái Sơn, mai ở Bồng Lai, không biết đâu mà lần. Nàng cũng nhờ nghe ngóng được gần đây quân thượng từng cùng Thiên đế đi xem xét Bắc Hoang mới lần theo được đến đây.

Muốn gặp mặt quân thượng quả thật không dễ dàng chút nào.

Nghe nói thế, cuối cùng Phượng Chỉ cũng quay lại, “Ồ? Chuyện hệ trọng đến mức nào mà ngay cả Phượng Nghi cũng không giải quyết được?”

Bách Linh vội nói: “Thưa, là Thần Mộ xảy ra dị trạng.”

Thần Mộ là nơi nghỉ ngơi của chúng thần tiên từ thời Hồng Hoang, mỗi lần có vị thần tạ thế, bên trong Thần Mộ sẽ xuất hiện một phần mộ rỗng. Chúng thần thời thượng cổ ai cũng gánh vác ít nhiều bí mật tạo thế, thần uy của bọn họ sẽ từ từ biến mất khỏi thế gian nhưng những bí mật này sẽ vĩnh viễn còn đó, được bọn họ phong ấn trong phần mộ rỗng để tiếp tục chống đỡ căn cơ vận hành của lục giới. Phượng tộc từ thời thượng cổ đã đảm nhiệm chức trách bảo vệ Thần Mộ, bao quanh nơi này là phong ấn do Phượng Chỉ đích thân bố trí, nếu Thần Mộ xảy ra dị trạng, quả thật cả Phượng Nghi cũng phải bó tay.

Bách Linh quan sát vẻ mặt của Phượng Chỉ, cẩn thận nói: “Thượng thần Phượng Nghi có dặn Bách Linh chuyển lời là bằng mọi giá phải mời được quân thượng trở về một lần. Tốt nhất là trở về ngay hôm nay.”

Phượng Chỉ trầm ngâm, “Trùng hợp như vậy…” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bổn quân biết rồi.”

Bách Linh nghe vậy mới thở phào trong bụng, thấy đối phương vẫn đứng yên tại chỗ thì đoán hắn vẫn còn chuyện cần làm, nên thức thời thưa: “Bách Linh xin cáo lui trước.”

Dưới ánh trăng bàng bạc chỉ còn lại hình bóng dong dỏng của nam tử, tay áo khẽ lay động càng tô thêm vẻ tĩnh mịch của không gian.

Phượng Chỉ trở lại trong phòng, Trầm Chu còn đang ngủ say, mái tóc xõa rơi lộn xộn trên gối. Sau khi hắn rời đi nàng liền chiếm chỗ hắn ôm chăn ngủ vùi, không rõ đang nằm mơ thấy gì mà hàng mày thanh tú khẽ nhíu, khuôn mặt trắng mịn màng vẫn còn lộ vẻ non nớt chưa kinh qua thế sự.

Ngồi bên giường thêm một lúc, hắn mới thấp giọng nói: “Chuyện liên quan đến Thần Mộ vô cùng hệ trọng, bổn quân không thể không đi một chuyến.” Nhớ đến nha đầu này tính tình lỗ mãng, hắn chỉ muốn lay nàng dậy dặn dò cẩn thận một phen, song nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, cuối cùng hắn vẫn không đành lòng.

Mắt vẫn nhìn nàng, Phượng Chỉ thoáng trầm ngầm: “Trùng hợp đến thế sao…”

******

Tối hôm đó Trầm Chu mộng mị rất nhiều.

Trong mơ hết thấy Phượng Chỉ tuyên thệ nói thích nàng, muốn ở cùng nàng thì lại thấy Mặc Hành tức giận bảo nàng đã có hôn ước, sao có thể làm loạn như vậy, sau đó còn mơ thấy vị mẫu thân chưa từng gặp lộ vẻ mặt đau đớn nói với nàng, “Chu Nhi, sao con có thể có loại quan hệ đó với hắn chứ? Đó chính là huynh đệ ruột thịt của con!”

Bị câu nói này làm chấn động cả người, Trầm Chu sợ đến mức bừng tỉnh, hai tay chống lên đỡ trán.

Tại sao nàng lại có giấc mộng hoang đường như vậy? Phượng Chỉ sao có thể là huynh đệ ruột thịt với nàng chứ? So về tuổi, nói hắn là cha nàng còn đáng tin hơn.

Nhớ tới chuyện hôm qua, mặt Trầm Chu bắt đầu nóng bừng lên.

Song khi quay sang nhìn bên cạnh, nàng lại phát hiện nơi đó trống trơn, trên gối không có gì khác ngoài một tờ giấy. Nàng vội vã cầm lên, đập vào mắt là một hàng chữ ngắn ngủi, bút tích tao nhã mà hoa mỹ, vừa nhìn liền biết là từ tay ai viết: Ba ngày nữa bổn quân sẽ trở lại, tạm thời đừng tự tiện nhúng tay vào chuyện của Phong Nguyệt lầu.

Trầm Chu bĩu môi một cái, lầm bầm: “Ai đã nói sẽ ở cạnh ta hả… đồ lừa gạt.”

Điều chỉnh tâm tình xong, nàng nhảy xuống giường đi đến trước cửa sổ, bắt tay kết ấn, một chữ ‘Khuếch!’ nhẹ nhàng rời khỏi môi.

Bị Phượng Chỉ quấn chân mãi, bây giờ nàng mới nhớ ra Bạch Trạch đến nay vẫn chưa về, ngay cả Mục Thanh Nhượng cũng không có chút tin tức nào.

Linh lực cuồn cuộn như cơn địa chấn lập tức khuếch tán ra bốn phía, bao trùm toàn bộ thành trì, lướt qua khu rừng rậm rạp rồi trải rộng đến tận dãy núi hoang vu ở đằng xa. Sau khi vận dụng linh lực, nàng có thể cảm giác tất cả động tĩnh dù nhỏ nhất, song chỉ chốc lát sau linh lực của nàng chợt bị một sức mạnh khác lấn át, trong nháy mắt toàn bộ tiếng động từ vạn vật tuôn vào trong tai như lũ vỡ đê. May mà trước khi linh thức bị nhiễu loạn, nàng đã kịp thời thu hồi ấn chú.

Là ai cố tình nhiễu loạn linh thức của nàng?

Gian phòng nằm ở lầu hai nên gió luồn vào thổi tung ống tay áo, Trầm Chu khựng người đứng trong một chốc thì bỗng xoay người vội vã ra khỏi phòng. Nàng đi đến trước phòng của Phó Uyên, gõ ba lần không nghe thấy tiếng trả lời thì lập tức phá cửa xông vào. Nhìn thấy gian phòng trống không, nàng không khỏi biến sắc, nhanh chóng xuống lầu hỏi chưởng quầy của khách điếm: “Phó Uyên không ở trong phòng, ngươi có biết hắn đi đâu rồi không?”

Bị vẻ mặt nghiêm trọng của nàng hù dọa, chưởng quầy cũng cuống quýt quay sang hỏi đám tiểu nhị: “Có ai trong các ngươi nhìn thấy Phó công tử không?”

Đám tiểu nhị rối rít lắc đầu, Trầm Chu lập tức bảo: “Mau nói cho ta biết tất cả những nơi hắn có thể đến.””

Chưởng quầy nhanh nhảu đáp: “Nếu là lúc trước thì không chừng hắn đang vùi đầu vào đâu đó hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc rồi, có điều gần đây không nghe nói hắn lui tới với cô gái nào cả. Cô nương có thể đến hàng rượu ở phố Chu Tước hỏi thăm xem, không chừng hắn đi tìm A Xá cô nương rồi, A Xá cô nương thường rất rộng lượng, hắn không có tiền vẫn cho hắn ăn chùa uống chùa…”

Ông còn chưa nói xong thì thiếu nữ đối diện đã không thấy nữa, “Ủa, người đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui